La Tiếu xong cảm thán, đồng tiền đúng là thứ bạc bẽo, hại bao gia đình tan nát.
Lục Nghị Thần đến đúng lúc cơm nước xong xuôi. La Tiếu ngó đầu từ bếp: "Anh Thần đến đúng lúc ghê, rửa tay ăn cơm thôi ."
Lục Nghị Thần bước , vợ từ đầu đến chân một lượt, xác định cô sứt mẻ gì mới yên tâm rửa tay.
Mọi quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Lục Nghị Thần gắp một miếng sườn kho tàu bát vợ: "Hôm nay nhà bạn gái Thạch Đầu đến em?"
"Vâng. Chú út của Vũ Kỳ bệnh, thủ tục nhập viện . Sáng mai sẽ kết quả xét nghiệm tiền phẫu thuật, nếu thì chiều mai em mổ cho chú luôn. Thế nên mai em về muộn đấy, vì chiều còn một ca mổ khác nữa."
"Lịch dày thế, em nhớ giữ gìn sức khỏe. Để sáng ngày mổ cũng mà."
"Em Vũ Kỳ kể gia cảnh chú khó khăn lắm, chữa trị ở quê tốn kém nhiều , lên đây tiền vay mượn. Mình thể giúp tiền trực tiếp , sợ họ ngại, đành giúp tiết kiệm chi phí viện ngày nào ngày thôi."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Phùng Thục Mẫn gật đầu: "Tiếu Tiếu suy nghĩ thấu đáo lắm."
Lục Nghị Thần tiếp lời: "Lát nữa gọi cho Thạch Đầu bảo nó tranh thủ về thăm một chút, để nhà gái đỡ trách, cũng là ghi điểm với nhạc phụ nhạc mẫu tương lai."
La Tiếu tươi: "Hôm nay bố Vũ Kỳ đ.á.n.h tiếng , đợi xong đợt sẽ chọn ngày lễ đính hôn cho hai đứa."
Lục Nghị Thần nhếch mép : "Thằng nhóc Thạch Đầu đỏ thật."
Dương Kiến Thành cũng vui vẻ: "Vậy là sắp uống rượu mừng của Thạch Đầu ."
Cơm nước xong xuôi, vợ chồng La Tiếu giúp dọn dẹp chuẩn về. Vừa bước sân thì thấy một đàn ông hớt hải chạy , miệng la bai bải: "Cha ơi, cứu con với!"
Nhìn kỹ hóa là Dương Lập Cương, con trai thứ hai của ông bà Dương. Vợ chồng già giọng là ngay thằng con trời đ.á.n.h dính cờ b.ạ.c .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1433-may-man-cua-thach-dau.html.]
Ngay đó, mấy gã đàn ông hung tợn xông . Tên cầm đầu quát Dương Lập Cương: "Tưởng chạy thoát hả? Mau trả tiền đây, thì đừng trách bọn tao ác."
Dương Lập Cương sợ rúm ró, trốn lưng : "Mẹ ơi cứu con, con thề từ nay bao giờ chơi bời nữa, thật đấy!"
La Tiếu ngán ngẩm bộ dạng hèn nhát của . Lời thề của mà tin thì mặt trời mọc đằng tây.
Thấy sư nương suýt kéo ngã, La Tiếu bước tới đẩy mạnh , giải cứu cho bà.
Dương Kiến Thành vớ cái chổi lông gà, vụt tới tấp con trai mắng: "Mày bao nhiêu tuổi đầu mà cứ chứng nào tật nấy hả? Có nhục ?"
Dương Lập Cương đ.á.n.h đau quá, chạy vòng quanh sân kêu oai oái: "Cha ơi con chừa , đừng đ.á.n.h nữa cha ơi!"
Dương Kiến Thành đ.á.n.h thật lực vì quá tức giận: "Tao cho mày chừa ! Mày nhà tan cửa nát mới lòng hả? Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!"
Mấy tay đòi nợ thấy thế liền lên tiếng: "Thôi, đừng diễn khổ nhục kế nữa. Bọn tao rảnh xem kịch , trả tiền nhanh lên."
Tiếng ồn ào thu hút hàng xóm kéo đến xem. Đám đòi nợ thấy chủ nhà đả động gì đến chuyện trả tiền thì nổi nóng, định đập vỡ cái chum trồng hoa s.ú.n.g trong sân để dằn mặt.
Lục Nghị Thần nhanh như cắt lao tới khống chế tên định đập phá: "Có chuyện gì thì , dám phá hoại đồ đạc ở đây thì đừng trách khách khí."
Gã vùng vẫy đành chịu thua, dịu giọng: "Chúng khó hai bác, là dẫn chúng đến đây, bảo là trả nợ ."
La Tiếu chán ghét Dương Lập Cương. Con trai cũng lấy vợ mà bố vẫn hồn , đồng nào là nướng cờ b.ạ.c đồng , đúng là hết t.h.u.ố.c chữa.
Dương Kiến Thành quát: "Nó nợ thì nó tự trả, trả thì các cứ đ.á.n.h c.h.ế.t nó , coi như đứa con ."
Đám đòi nợ ngờ ông già cứng rắn đến thế, đang ngơ ngác tính .