Cô y tá liếc đám đông thở dài: "Bên trong một bệnh nhân ung thư trực tràng giai đoạn cuối, di căn . Anh đang cố gượng chút tàn để sắp xếp cho hai đứa con, nhưng ngặt nỗi họ hàng thích chẳng ai chịu nhận nuôi, nên định gửi con nơi khác."
Cô ngừng một chút tiếp: " hai đứa trẻ nhất quyết chịu , cứ đòi ở bên cạnh, đưa tiễn cha đoạn đường cuối cùng. Nhìn cảnh ai cũng xót xa, nhưng chúng em lực bất tòng tâm, chẳng giúp gì."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tiếu bước tới gần, qua khe thì thấy bé cô gặp lúc sáng đang quỳ rạp sàn nhà, nức nở: "Ba ơi, ba đừng đuổi tụi con . Con và em ở bên ba. Ba yên tâm, con sẽ chăm sóc cho em gái mà."
Lòng hiếu thảo và sự kiên cường của bé La Tiếu xúc động mạnh. Cô sang hỏi nhỏ cô y tá: "Mẹ của chúng ?"
"Nghe khi sinh hai em thì khó sinh, đó sức khỏe yếu dần mất sớm."
La Tiếu bé quỳ đất và cô bé đang bên giường ân cần lau mồ hôi cho cha, trong lòng dâng lên nỗi xót xa.
Cô bước , bắt mạch cho bệnh nhân. Mạch tượng cho thấy chỉ còn cầm cự một hai ngày nữa. Y học bó tay, nhưng ánh mắt đầy lưu luyến và lo âu của cha sắp lìa đời, La Tiếu bỗng động lòng trắc ẩn.
Cô nhẹ nhàng : "Cứ để hai đứa trẻ ở bên hết đoạn đường cuối . Sau đó, sẽ sắp xếp nơi chốn cho chúng, đảm bảo chúng sẽ lớn lên đàng hoàng."
Ánh mắt bệnh nhân vụt sáng lên tia hy vọng cuối cùng, giọng yếu ớt nhưng đầy ơn: "Cảm ơn... bác sĩ."
Anh La Tiếu, thường các y tá và bệnh nhân khác nhắc đến cô với sự kính trọng. Không ngờ phút lâm chung nhận lời hứa quý giá từ cô. Trong mắt ngập nước, cuối cùng cũng thể an lòng, nở nụ thanh thản hiếm hoi.
Cô y tá kéo nhẹ áo La Tiếu thì thầm: "Chủ nhiệm La, chị việc gì ôm rơm rặm bụng, dây vũng nước đục gì?"
La Tiếu mỉm : "Chờ khi nào em , em sẽ hiểu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1422-chuyen-bao-dong-nen-lam.html.]
Cậu bé ngờ cô gặp lúc sáng là bác sĩ, còn tay giúp đỡ để cha đuổi em nữa. Cậu cảm kích dậy, kéo em gái cúi rạp La Tiếu: "Cảm ơn dì bác sĩ ạ."
La Tiếu xoa đầu bé: "Các con tên là gì?"
Cậu bé ngẩng đầu, dõng dạc trả lời: "Thưa dì, con tên là Nhiễm Kính Tùng, em gái con là Nhiễm Kính Duyệt. Ba con tên là Nhiễm Vệ Minh ạ."
La Tiếu nhờ y tá giải tán đám đông hiếu kỳ bên ngoài, với Nhiễm Vệ Minh: "Nếu hiện tại họ hàng ai chịu nhận nuôi, tạm thời sẽ giám hộ cho hai đứa. Anh cứ yên tâm, lấy nhân cách của đảm bảo sẽ chăm lo cho cuộc sống của chúng. Đợi khi chúng đủ 18 tuổi sẽ tùy chúng quyết định tương lai."
Nhiễm Vệ Minh gật đầu, nước mắt lăn dài vì cảm kích. Anh từng dám mơ chuyện nhường đến với . Anh tin tưởng vị bác sĩ là , và thực tế cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Anh yếu ớt gọi hai con: "Hai đứa, mau dập đầu tạ ơn ân nhân ."
Hai đứa trẻ định quỳ xuống thì La Tiếu ngăn : "Không cần , giờ là thời đại nào , chuộng lễ nghĩa nữa."
Cô sang Nhiễm Vệ Minh: "Nhân lúc còn tỉnh táo, lát nữa sẽ gọi đến thủ tục giấy tờ ngay, tránh để đám họ hàng đến gây rắc rối."
Nhiễm Vệ Minh gật đầu đồng ý. Có lẽ vì trút bỏ gánh nặng trong lòng nên tinh thần trông khá hơn đôi chút.
La Tiếu khỏi phòng bệnh, gọi điện ngay cho Hứa Thế Phàm, yêu cầu phái đến tiếp nhận vụ việc. Cô dặn dò thêm: "Tìm một địa điểm thích hợp, nhất là sẵn nhà cửa, để mở một trại trẻ mồ côi. Kinh phí trích từ Quỹ Nhất Phẩm."
Hứa Thế Phàm việc nhanh gọn, lập tức cử và luật sư đến bệnh viện, nhanh chóng tất thủ tục bàn giao và di chúc với Nhiễm Vệ Minh. Đây là sự bảo đảm pháp lý vững chắc cho hai đứa trẻ, phòng ngừa những họ hàng tham lam dòm ngó tài sản.
Xong xuôi việc, Nhiễm Vệ Minh cuối cùng cũng thực sự yên lòng nhắm mắt. Vài ngày , trút thở cuối cùng, mang theo sự luyến tiếc nhưng còn nỗi day dứt khôn nguôi.