Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 1326: Mối quan hệ này nghĩ thế nào cũng thấy hơi ngượng

Cập nhật lúc: 2025-11-17 09:46:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mấy đang chuyện thì tràng trường Chương cũng trở về, cùng ăn cơm. Tràng trường Chương với vợ chồng La Tiếu vài câu về kế hoạch phân phát đống đồ .

 

Hai vợ chồng cô ý kiến gì, bảo ông cứ xem xét mà chia.

 

La Tiếu dắt Lục Nghị Thần dạo một vòng nông trường, đến sân nhà cũ mà Viên lão gia tử từng ở.

 

Dãy nhà ở chân núi, để lâu ngày, nhà cửa rách nát thể chịu nổi.

 

La Tiếu trong sân, trong đầu hiện lên ký ức của nguyên chủ, ở nơi , ông cụ từng dạy nguyên chủ đ.á.n.h quyền, lén nướng khoai lang cho nguyên chủ ăn thêm, còn dạy nguyên chủ thế nào để bọn trẻ con trong nông trường bắt nạt, lưu ít tiếng vui vẻ của hai ông cháu.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Tiếng sảng khoái của ông cụ phảng phất vẫn còn bên tai, nhưng thì bao giờ gặp nữa. Giờ phút , La Tiếu cảm thấy thể đồng cảm sâu sắc với nguyên chủ, thấy vô cùng xót xa.

 

mười mấy năm , La Tiếu và ông cụ chung sống , cô thích tính tình rộng rãi của ông, thích phong cách việc của ông, nước mắt cứ đảo quanh trong hốc mắt. Bản cô bây giờ gần như quên hết những chuyện ở kiếp , cảm thấy ngày càng đa cảm.

 

Rời khỏi sân , La Tiếu chỉ tay về ngọn núi phía : “Hồi nhỏ, em lên núi cắt cỏ, lúc về sẽ ngang qua nhà ông Viên, qua bên nữa là sân của sư phụ, sư nương.”

 

Nói về hướng đó, mấy dãy nhà bên đều là của nhân viên hạ phóng ở, tách biệt với những khác trong nông trường.

 

Bước sân nhà cũ của ông bà Dương, La Tiếu chỉ một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ: “Đây là chiếc ghế sư phụ chuẩn cho em, ngày nào em cũng tranh thủ thời gian lén qua đây học tập cùng sư phụ và sư nương.”

 

Mấy về nông trường, cô đều mấy sân , chúng chỉ tồn tại trong ký ức, hôm nay cô đưa Lục Nghị Thần cùng đến xem.

 

Đi một vòng xong, Lục Nghị Thần càng thêm cảm kích Viên lão gia tử và ông bà Dương.

 

La nãi nãi mất , nếu họ giúp đỡ, một đứa trẻ nhỏ như , khác nào tự sinh tự diệt.

 

Trong lòng càng hận vợ chồng La Thiên Minh và vợ chồng Triệu Phổ Lâm, thầm nghĩ lát nữa nhất định tìm cơ hội dạy dỗ bọn họ một trận trò, nếu vì họ, Tiếu Bảo của cũng chịu khổ như .

 

Anh quên mất, nếu vì họ, thì cũng gặp La Tiếu.

 

Hai dạo một hồi, thấy thời gian cũng còn sớm, nhưng phiền thím Chương nấu cơm trưa, thế là họ về nhà họ Chương chào tạm biệt thím .

 

Lúc mới về phía khu việc của nông trường.

 

Trên đường gặp ai, họ cũng đều tươi chào đón. Khi họ đến nơi, đồ đạc chia xong, hiện tại nông trường tổng cộng cũng chỉ còn hơn ba mươi hộ, cho nên nhà nào cũng chia ít nhiều một ít.

 

Đồ vật tuy nhiều, nhưng là một chút tâm ý của cô.

 

Ngược , cũng , nhận nhiều ít quan trọng, tấm lòng là họ vui .

 

La Tiếu lấy 300 đồng, tràng trường Chương nhất quyết nhận: “Số tiền con để còn dùng hết, tiền thật sự thể nhận nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1326-moi-quan-he-nay-nghi-the-nao-cung-thay-hoi-nguong.html.]

La Tiếu : “Tràng trường, bác đừng từ chối nữa. Bác tận tâm giúp con chăm sóc mộ La nãi nãi, con thể cảm nhận . Lần con , cũng khi nào mới thời gian , , vẫn tiếp tục phiền bác chăm sóc giúp con.”

 

La Tiếu cũng qua tình hình của , ý là để tràng trường Chương , chút tiền đối với cô thật sự gánh nặng gì, bảo ông cứ yên tâm nhận, chỉ cần chăm sóc mộ La nãi nãi là .

 

Cuối cùng còn cách nào, tràng trường Chương đành ngượng ngùng nhận lấy tiền đó, : “Con yên tâm, đừng là nhận tiền của con, dù nhận, chỉ riêng tấm lòng hiếu thảo của con, cũng chăm sóc cho .”

 

Trước khi La Tiếu lên xe, ít cụ già đến chuyện với cô: “La Tiếu, thời gian thì thường xuyên về thăm nhé.”

 

La Tiếu gật đầu: “Dạ, các cụ cũng giữ gìn sức khỏe ạ.”

 

Rời nông trường, hai tiện đường ghé qua thăm ông Tần một chuyến, những đều là ơn với nguyên chủ, cô sẽ ghi tạc trong lòng.

 

Chỉ tiếc là lúc xách quà tặng qua, chỉ cháu gái lớn của ông Tần ở nhà, là ba cô bé đưa ông nội ngoài .

 

Vì thời gian gấp, họ cũng đợi, để lời nhắn rời .

 

Sau chuyến nông trường, tâm trạng La Tiếu khá lên ít, nên lúc về cô và Lục Nghị Thần phiên lái xe, cũng để Lục Nghị Thần nghỉ ngơi một chút.

 

Hai đến thành phố thì trời cũng tối.

 

gọi điện , nhà họ hôm nay về, nên chuẩn cơm sẵn.

 

La Hạo Thiên và Cố Thiến Như tình hình của La Tiếu, nên khi đón bọn trẻ về, họ cũng vội , đợi hai vợ chồng cô về, tận mắt thấy mới yên tâm.

 

Hai ngày nay hai chung sống cũng khá , vì đưa đón bọn trẻ, Cố Thiến Như dứt khoát mang theo quần áo tắm rửa ở bên .

 

Vốn dĩ Cố Thiến Như định bụng là bà sẽ đưa đón Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt, còn La Hạo Thiên đưa đón ba nhóc con nhà trẻ, như cả hai đều nhẹ nhàng.

 

La Hạo Thiên : “Đến trường tiểu học chỉ cần một cú nhấn ga là tới, ông ngoại mà còn đưa Nghiên Nghiên với Nguyệt Nguyệt học nào. Vả , bà dì nãi xem nhà trẻ của bọn Tiểu Duệ trông thế nào ?”

 

Cố Thiến Như ngẫm cũng , liền chiều theo ý ông, hai đưa Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt đến trường tiểu học , thấy chúng , cùng đưa ba nhóc con đến nhà trẻ cơ quan.

 

Đưa bọn trẻ xong, chỉ còn hai , Cố Thiến Như bảo La Hạo Thiên cứ , bà tự bắt xe buýt về nhà là , nhưng La Hạo Thiên là đang ý đồ, thể bỏ qua cơ hội.

 

Tuy chút căng thẳng, nhưng ông vẫn nghiêm túc : “ đưa bà về, trưa nay cùng đón Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt, dù ba thằng nhóc buổi trưa cần đón, qua đó ăn ké một bữa.”

 

Lý do , Cố Thiến Như cũng thật sự khó mà khác, dù đây cũng là nhà con gái , đành chịu.

 

Con La Hạo Thiên là , cảm thấy chuyện gì thì , nhất là thẳng thắn rõ, như cũng tiện xem ý đối phương thế nào, chứ cứ giấu trong lòng khó chịu lắm.

 

Cố Thiến Như từ Bắc Đái Hà trở về, ông cụ Cố cũng với bà về chuyện , thật trong lòng bà cũng hảo cảm với La Hạo Thiên, nhưng cứ cảm thấy với ba của cháu dâu ngoại, mối quan hệ nghĩ thế nào cũng thấy ngượng ngịu.

 

 

Loading...