Quý Vĩ và Lục Nghị Thần xách đồ về nhà .
La Tiếu và Quý Lâm dắt bọn trẻ quán ăn bên cạnh. Quán ăn cũng tệ. Họ gọi một phòng riêng xuống.
Quý Lâm cầm thực đơn hỏi mấy đứa nhỏ: “Các bảo bối, nào, xem , ăn gì nào?”
Nghiên Nghiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn: “Dì Quý ơi, chúng con kén ăn ạ.”
Quý Lâm : “Không kén ăn ? Vậy thích đồ ngọt ? Bánh gạo nếp nhân mứt táo ở đây ngon lắm đấy. Có nếm thử ?”
Nghiên Nghiên gật đầu: “Dạ ạ. Nguyệt Nguyệt thích ăn món đó nhất.”
Quý Lâm gọi phục vụ đến bắt đầu gọi món. Phần lớn đều là những món phụ nữ và trẻ con thích ăn. Cuối cùng mới gọi mấy món cay cho Quý Vĩ và Lục Nghị Thần.
La Tiếu Quý Lâm: “Cậu thai cho gia đình ?”
Quý Lâm uống một ngụm nước lọc: “Nói . Vốn dĩ bọn tớ còn định về quê ăn Tết. Hôm khi , đến bệnh viện mới là tớ thai. Quý Vĩ lập tức quyết định về nữa.
Cậu , lúc gọi điện về, chồng tớ bọn tớ về, mặt bà sầm xuống ngay. Chờ Quý Vĩ là vì tớ thai nên mới về , bà vui ơi là vui.
Cái thái độ đó, thật sự là tương phản quá lớn. Giây giây biến thành lảm nhảm, dặn dò đủ thứ, chỉ hận thể bay qua đây ngay lập tức.”
La Tiếu Quý Lâm kể xong, lúc mới : “Cậu một chồng đấy. Năm nay hai mới cưới, chắc chắn là bà cũng mong về ăn Tết cùng. Hơn nữa, chắc chắn là bà cũng chuẩn từ sớm. Đột ngột các về, trong lòng chắc chắn là thoải mái, cũng thể hiểu .
mà thai, chồng còn so đo chuyện khác nữa. Chắc chắn là bà vui lắm . Đây là biểu hiện bình thường mà. Biết mấy hôm nữa chồng còn tự qua đây an ủi ‘đại công thần’ là nữa đấy. Đến lúc đó cứ ngọt một chút. Mẹ chồng cũng là . Hai các hòa thuận, Quý Vĩ cũng vui.”
Quý Lâm gật đầu: “Nghe .”
Lúc Quý Vĩ và Lục Nghị Thần , đồ ăn cũng lục tục dọn lên.
Một bữa cơm diễn , mấy chuyện với vui vẻ.
Quý Lâm hôm nay do tâm trạng , là đồ ăn hôm nay hợp khẩu vị, mà ăn ít, cũng phản ứng nghén ngẩm gì nhiều.
Nhìn biểu cảm đáng yêu của mấy đứa trẻ, cô thầm tưởng tượng dáng vẻ của con , mặt tràn ngập vẻ dịu dàng.
La Tiếu Quý Vĩ ở Đông Giao một xưởng giày sắp bán đấu giá, liền hỏi thăm một chút tình hình cụ thể. Cô định bảo Phương Thế Lương mua . Tuy nghĩ sẽ gì, nhưng mua thì chắc chắn sẽ lỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1252-co-qua-co-lai.html.]
Từ khi Lục Nghị Thần chuyển đội vận tải, công ty bảo an, và công ty xây dựng sang tên , ngoài đầu tiên bàn giao cô tự đến một , đó đều là Hứa Thế Phàm quản lý. Cô cơ bản chỉ xem báo cáo. Có điều, Lục Nghị Thần lúc rảnh rỗi cũng qua đó.
Lục Nghị Thần thấy biểu cảm của La Tiếu là cô đang nghĩ gì.
Ăn cơm xong, Quý Vĩ và Quý Lâm Lục Nghị Thần lái xe mới dắt tay về.
Quý Lâm Quý Vĩ: “Cảm ơn , Quý Vĩ.”
“Vợ ơi, cảm ơn gì? Anh gì ?”
“Cảm ơn cho Tiếu Tiếu tin xưởng ở Đông Giao sắp bán đấu giá.”
“Đồ ngốc. Dù thì , mấy hôm nữa bọn họ cũng sẽ . Chẳng qua là bán cho họ một ân tình , để họ chuẩn mà thôi. Đến lúc đó còn là thực lực mới mua .”
Quý Lâm : “Vậy cũng cảm ơn . Chuyện Tiếu Tiếu công ty xây dựng tên , cũng nhiều. Nếu đó em tình cờ cùng gặp Phương Thế Lương, thì em cũng công ty đó là của .”
Quý Vĩ vẻ mặt cưng chiều: “Thôi . Cô bạn của em cũng với em thật đấy. Anh cũng coi như là qua .”
Quý Lâm : “Nếu Tiếu Tiếu, em bây giờ cũng chẳng đang lụng vất vả ở xó xỉnh nào nữa.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Bên , Lục Nghị Thần mở miệng hỏi: “Em miếng đất đó ?”
La Tiếu khẽ “Ừm” một tiếng, bảo mấy đứa nhỏ yên: “Tạm thời em nghĩ gì. mua thì kiểu gì cũng ích. Cho dù là cho thuê, là khai phá dự án nhà ở cũng sẽ lỗ.
Bên Phương Thế Lương mấy năm nay phát triển tệ. Cứ coi như là tích trữ thêm đất cho . Dù thì tiền trong tay em để đó cũng gì, chẳng bằng dùng để mua đất.”
Chuyện nhà họ Quân, La Tiếu giấu Lục Nghị Thần, cho nên cũng cô lấy những thứ gì, chỉ là rõ cụ thể là bao nhiêu.
Lục Nghị Thần mở miệng: “Được. Chuyện giao cho . Lát nữa bảo Phương Thế Lương qua đó xem xét , bảo chuẩn .”
Anh lái xe thẳng về sân nhị tiến. Trước đó gọi điện về nhà báo . Xe về đến cổng lớn, ông bà Dung đón.
Hai ngày gặp bọn nhỏ, ông bà cũng nhớ lắm. Thấy bọn nhỏ về, mặt ai cũng là nụ : “Mau, mau, mau nhà . Ông bà chờ các cháu về nãy giờ.”
Lục Nghị Thần lấy đồ trong cốp xe mà ông bà nội chuẩn cho, lúc mới đóng cửa xe . Cả nhà cùng trở về sân.