Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 1249: Nếu không anh sắp thành đồ trang trí mất rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-17 09:38:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

La Đạo Nhân xua tay: “‘Bạn già’, ‘bạn già’, già mới cần bạn. Bây giờ con cảm thấy, nhưng cũng sẽ đến lúc già . Con cháu đều gia đình và sự nghiệp của riêng , thời gian ở bên con cả ngày .

 

Nhân lúc tuổi còn lớn, ngoại hình cũng tệ, tìm một hợp ý. Mấy năm nay khổ cho con .”

 

Chu Quế Phương đây là ông bạn già mượn men say để lời trong lòng, nên cũng ngắt lời ông. Đợi ông gần xong, bà mới đến bên cạnh, với đám trẻ: “Ông uống nhiều . Bà dìu ông về phòng nghỉ . Hạo Thiên, ba con lý đấy. Con tự suy nghĩ kỹ .”

 

La Hạo Thiên đành : “Con . Mẹ dìu ba về phòng nghỉ ạ.”

 

Chu Quế Phương điểm dừng, liền sang với trong phòng khách: “Các con cũng nghỉ sớm .”

 

La Húc Ngôn và La Tư Viễn tiến lên đỡ ông nội, giúp ông về phòng. Lại còn lấy nước giúp ông lau mặt, sắp xếp thỏa xong xuôi, hai mới .

 

La Húc Viễn thấy cả và em tư , cũng : “Ba, tụi con cũng suy nghĩ giống ông bà. Nếu gặp thích hợp, nhân phẩm cũng tệ, thì ba cứ tiến thêm bước nữa ạ.”

 

La Tiếu thấy ba vẻ tự nhiên, bèn lên: “Được , ba . Thời gian còn sớm, nghỉ ngơi sớm .”

 

Vốn dĩ định để Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt sang phòng khác ngủ, nhưng hai đứa nhất quyết chịu. Cái giường vốn lớn, ngủ bảy , đúng là chật như cá mòi.

 

Hết cách, đành ngang. Chờ năm đứa trẻ ngủ say, hai vợ chồng mới kê gối đầu chặn ở hai bên, thẳng gian. Thật sự là duỗi thẳng chân .

 

Lục Nghị Thần lâu gian. Khi thấy rau củ, lương thực tích trữ trong kho, : “Không ngờ em tích trữ nhiều lương thực, rau củ như .”

 

La Tiếu chỉ bên trong: “Trong còn thịt, trứng, cá em tích trữ, còn cả d.ư.ợ.c liệu và lá nữa.”

 

Lục Nghị Thần La Tiếu: “Để lâu như vấn đề gì chứ?”

 

“Không . Trước em chẳng với , kho hàng chức năng giữ tươi, để bao lâu cũng hỏng.”

 

là kỳ diệu thật. Nếu để nhiều đồ như mà lãng phí thì tiếc quá.”

 

“Đợi em về nước, chúng tìm một nơi nào đó quyên góp .”

 

“Đồ trong gian hương vị giống bên ngoài, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

 

“Không . Nguyên liệu nấu ăn trong gian cũng chỉ là vị ngon hơn bên ngoài thôi. Phải ăn lâu dài mới tác dụng điều dưỡng cơ thể. Chỉ ăn một thời gian ngắn thì hiệu quả lớn. Đương nhiên là chắc chắn vẫn cho sức khỏe hơn nguyên liệu bên ngoài.”

 

“Được, gặp cơ hội thích hợp thì hãy . Làm việc thì , nhưng điều kiện tiên quyết là bảo vệ bản .”

 

La Tiếu nghĩ đến cuộc điện thoại đây của Bành Minh Đống. Năm ngoái đến Nhất Phẩm gây sự. Đây là cách mấy năm, kẻ quên mất bài học đây, nhắm Nhất Phẩm. Kết quả là bao lâu , những đó bao giờ dám bén mảng đến nữa.

 

La Tiếu suýt nữa thì quên mất chuyện , cô tủm tỉm Lục Nghị Thần: “Mấy năm ngoái đến Nhất Phẩm gây sự, giúp em giải quyết ?”

 

Lục Nghị Thần cũng bật : “Em xem?”

 

“Anh Thần, cảm ơn .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1249-neu-khong-anh-sap-thanh-do-trang-tri-mat-roi.html.]

“Cảm ơn cái gì, chuyện của em chẳng là chuyện của . Chuyện khác cũng giúp em, nên việc tích cực chủ động thể hiện một chút chứ, nếu sắp thành đồ trang trí mất .”

 

“Ai chứ? Có đồ trang trí nào trai như ?”

 

Tình hình của hai gì đó đúng nha. Càng càng sát gần . Lục Nghị Thần bế thốc cô lên. La Tiếu ôm cổ , hai chân còn quắp lấy eo . Cái tư thế đúng là mạng mà.

 

Anh bước nhanh bế cô phòng ngủ trong nhà trúc. Cả hai thủ thỉ những lời âu yếm nồng nàn nhất, mấy hiệp vận động vui vẻ, lúc mới ôm ngủ say.

 

Sáng sớm hôm , hai sớm khỏi gian, chỉ sợ bọn trẻ tỉnh dậy thấy họ.

 

Lục Nghị Thần mặc quần áo xong, chuẩn ngoài xúc tuyết. La Tiếu mở miệng : “Ăn sáng xong, chúng đưa bọn nhỏ quảng trường nhỏ đối diện chơi ném tuyết một lúc, hẵng sang nhà họ Viên.”

 

Rút kinh nghiệm, nhà họ Viên thì gọi điện thoại . Nếu sợ thấy mấy câu như ‘Các cháu về khi nào ? Sao gọi điện ?’ linh tinh.

 

Tuyết tạnh, nhưng tuyết tối qua rơi dày. Tuyết trong sân, nếu vì nhà đông , e là cả một buổi sáng cũng xúc xong.

 

Ăn sáng xong, cả nhà lớn nhỏ đều kéo ngoài. Nhân lúc trời nắng , cùng quảng trường nhỏ cách đó xa. Hai ông bà cụ nhà họ La và La Hạo Thiên, ông nội của bọn trẻ, phụ trách dắt mấy đứa nhỏ dẫm tuyết chơi bên cạnh. Những còn đều tham gia trò chơi ném tuyết.

 

Bất kể lớn trẻ con, ai nấy đều chơi vô cùng vui vẻ. Mãi cho đến khi Chu Quế Phương gọi về nhà, mới chịu dừng tay.

 

gọi . Tuy trời nắng , nhưng mấy đứa nhỏ thể ngoài quá lâu, chỉ sợ lạnh cảm. Bà mà gọi, chắc chúng nó còn chơi đến bao giờ. Thật khiến bà lo c.h.ế.t .

 

Thật đều ông bà nội ở đó, chắc chắn đến giờ là sẽ gọi họ về nhà, nên mới thèm để ý thời gian. bà nội lo sốt vó. Mấy trẻ tuổi , thật chẳng ai yên tâm.

 

Vì thế đường về, bà nội mở một lớp "dạy nuôi con" suốt cả đoạn đường, truyền thụ ít kinh nghiệm. Chỉ sợ cái đám đáng tin chăm đám chắt của bà.

 

Mọi bà cằn nhằn, nhưng trong lòng thấy ấm áp. Nếu là con cháu nhà , ai nhắc nhở bạn gì. Cả nhà về nhà.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Những đang tán gẫu ở cửa hàng tạp hóa nhà họ Tôn thấy, nhiều đều chào hỏi nhà họ La: “Ông La, cả nhà về đấy?”

 

La Đạo Nhân toe toét: “Ra quảng trường nhỏ chơi một lúc mà.”

 

La Húc Viễn bọn họ cũng dừng , móc t.h.u.ố.c lá trong túi , chia cho mỗi một điếu. Có hâm mộ : “Ông La ơi, con cái nhà ông đứa nào cũng tiền đồ. Nhìn xem, loại t.h.u.ố.c ngày thường chúng dám hút .”

 

Ai mà khác khen con cháu nhà . Hàn huyên vài câu, lúc cả nhà mới về.

 

Cho bọn nhỏ uống nước gừng đường xong, lúc họ mới thu dọn đồ đạc để sang nhà họ Viên.

 

Vẫn còn đang đường, thì nhận điện thoại của Viên Gia Ninh. Bọn họ đến nơi, còn dặn trời tuyết đường trơn, bảo họ lái xe cẩn thận.

 

Cô còn thần thần bí bí kể cho cô một bí mật. La Tiếu cần nghĩ cũng , chắc chắn là cô thai, nếu thì còn bí mật gì nữa.

 

Lúc đến nhà họ Viên, đến hơn mười chạy , tất cả đều lao để bế bọn trẻ. Ngược , chẳng ai xách đồ. La Tiếu ở phía gọi: “Mọi đúng là quá đáng thật đấy!”

 

Những dắt bọn trẻ đến cổng lớn, đều bật .

 

 

Loading...