Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 1245: Nghe không hiểu tiếng người
Cập nhật lúc: 2025-11-17 09:38:17
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe của La Tiếu bọn họ dừng , liền tiếp đón.
Chờ cả nhóm xuống xe, nhiều đều đổ dồn ánh mắt về phía bên .
Hai chiếc ô tô đến, ánh mắt Ninh Tuyết Linh rời . Khi thấy những bước xuống, tim bà đập mạnh. Cuối cùng chúng nó cũng đến.
Chờ họ đến gần, Ninh Tuyết Linh kéo Hạ Thu Bình, giới thiệu: “Đây là Húc Ngôn, Húc Viễn, phía là Tư Ngôn và Tư Viễn.”
Lại chỉ La Tiếu: “Đây là La Tiếu và chồng con bé, Lục Nghị Thần.”
Sáu một hàng chỉ gật đầu, ai gì.
Hạ Thu Bình cũng quan hệ giữa vợ và mấy đứa con , vội vàng : “Cảm ơn các cháu hôm nay đến. Mau trong .”
Ông tự dẫn trong, sắp xếp chỗ xong xuôi mới ngoài.
Những bên cạnh bắt đầu xì xào bàn tán: “Mấy đó là ai ?”
Có cô gái mê trai còn nhỏ giọng thầm thì: “Trông thật đấy.”
“Vị trí là cố ý chừa cho họ đấy.”
Sau đó, họ thấy bên phía nhà đẻ cô dâu qua chào hỏi mấy : “Mấy là con của cô dâu đấy chứ?”
“Chắc . Nếu chị dâu bên nhà đẻ bà qua đó.”
Một cô bé bàn len lén chạy ngoài, một lúc chạy về: “ , chính là con trai, con gái và con rể của cô dâu.”
“Nhìn cách ăn mặc chắc là điều kiện tệ. Trông sáng sủa như , kết hôn ?”
Hai em Ninh Hoành Đạt thấy cháu ngoại, cháu gái và cháu rể ngoại mới thở phào nhẹ nhõm. Họ chỉ sợ hôm nay bọn nhỏ đến, đến lúc đó ăn thế nào với em gái.
Họ cũng đám cháu ngoại chắc chắn là vui, nhưng bâyY giờ họ cũng đành đ.á.n.h cược cái mặt mo , dù các cháu trách thì cũng đành chịu.
Năm nay mấy đứa cháu ngoại mùng hai Tết thèm đến, rõ ràng là giận bọn họ .
Trước tuy quan hệ còn như xưa, nhưng ngoài mặt vẫn giữ thể diện. Năm nay, chỉ vì họ ép đám cháu đến dự hôn lễ, mà mấy đứa cháu thẳng thừng thèm ghé cửa.
Chương Nguyệt Hoa tới: “Tiếu Tiếu, cháu về khi nào ?”
La Tiếu : “Dạ, cháu về hôm 29 tháng Chạp.”
“Ở bên ngoài thứ đều chứ?”
“Vâng, đều cả ạ.”
“Mấy đứa nhỏ cũng về cùng ?”
“Vâng, đều về cả ạ.”
Người họ thứ tư, Ninh Lăng Nguyên, hỏi: “Sao đưa bọn nhỏ đến? Bọn còn gặp mặt.”
La Tiếu nhàn nhạt đáp: “Ba cháu đang trông ạ. Trời lạnh thế , mang ngoài cũng tiện.”
Người mợ hai, Phùng Thải Cầm, vội vàng đỡ: “ thế. Trời lạnh thế , trẻ con cứ ở trong nhà là nhất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1245-nghe-khong-hieu-tieng-nguoi.html.]
Phùng Thải Cầm trừng mắt lườm con trai một cái, thầm nghĩ: ‘Có ăn hả. Mấy đứa nó là do bác cả con với ba con dùng phận trưởng bối ép mới đến. Còn đòi mang bọn nhỏ đến, cố ý gây chuyện .’
Mấy đứa cháu ngoại đều là hỏi một câu đáp một câu. Sắc mặt hai em Ninh Hoành Đạt cũng khó coi. Xem quan hệ với đám cháu ngoại đến hồi kết. Trước còn chút tình nghĩa bề mặt, e là còn gì nữa.
Chương Nguyệt Hoa thở dài một . Nhìn thái độ của mấy đứa cháu, trong lòng bà cũng oán giận chồng và ông chú em. Nếu còn giữ ý tứ vì đang ở nơi đông , bà thật mắng thẳng mặt.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Chỉ vì một Ninh Tuyết Linh mà đắc tội với đám cháu ngoại.
Không bao lâu , nhà họ Hạ bên cũng tới. Em gái Hạ Thu Bình là Hạ Hạ Lan : “Đây là các cháu trai, cháu gái đây ? Sau đều là một nhà, qua nhiều nhé.”
La Húc Viễn về phía Ninh Hoành Đạt, ánh mắt đầy vẻ trào phúng.
Ninh Hoành Đạt vội vàng lên: “Chúng nó chỉ đến tham dự hôn lễ, chứ là đến nhận họ hàng. Mọi vẫn là về chỗ của .”
Em trai của Hạ Hạ Lan là Hạ Đông Bình, lúc : “Anh cả cưới của chúng nó, thì chúng chẳng là chú với cô của chúng nó . Thế mà còn nhận họ hàng .”
Ông cũng chẳng quan tâm khác thế nào, thẳng đến bên cạnh La Tiếu: “Đây là cháu gái lớn ? Trông xinh xắn thật.”
Ông còn đưa tay định bắt tay La Tiếu, nhưng lập tức Lục Nghị Thần chặn : “Nghe hiểu tiếng ?”
Hạ Đông Bình đau đến mức trán vã mồ hôi lạnh: “... chỉ quen một chút thôi, ý gì khác. Mau buông , đau c.h.ế.t mất.”
Con gái Hạ Thu Bình thấy tình hình , vội chạy cửa báo cho ba cô. Khi Hạ Thu Bình và Ninh Tuyết Linh , thì thấy Hạ Đông Bình giữa trời đông mà trán đẫm mồ hôi, cổ tay vẫn còn trong tay Lục Nghị Thần.
Hạ Thu Bình tới: “Có chuyện gì ?”
Hạ Đông Bình cuối cùng cũng thấy cứu tinh: “Anh! Anh ơi, cứu em! Con rể của sắp bóp gãy tay em ! Em ý gì khác, chỉ là quen với con gái riêng của , , cháu gái lớn của em thôi mà.”
Ninh Hoành Đạt lúc cũng thật sự chút bốc hỏa. Đây là điều ông ngờ tới. Lúc ông với đám cháu ngoại là chỉ cần đến cho chúng nó chút thể diện, chứ đến để nhận họ hàng.
Ninh Hoành Đạt tới: “Ông nhận họ hàng cái gì? Bọn nó đến cả trai ông còn nhận, huống chi là ông. Ông còn bắt tay với cháu gái ? Nếu vì đúng chỗ, tẩn cho ông một trận .”
Sắc mặt Hạ Đông Bình vô cùng khó coi. Ông sang em trai và em gái : “Nếu đến ăn tiệc mừng thì hoan nghênh. Nếu đến để phá đám thì mời rời .”
Ông sang Lục Nghị Thần: “Là nhà hiểu chuyện, xin .”
Có tới: “Đến giờ , hôn lễ sắp bắt đầu.”
Hạ Thu Bình đuổi em gái và em trai về chỗ của , lời xin với chị em bên nhà Ninh Tuyết Linh và mấy em nhà họ La. Lúc ông mới dắt Ninh Tuyết Linh lên sân khấu.
La Húc Viễn về phía Ninh Hoành Đạt: “Đây là kết quả mà ? Không là đang giúp bà đang hại bà nữa. Đây là cái mà chỉ cần đến cho lệ ? Hay là tìm phiền phức cho chúng ? Sau , bất cứ nhà họ Hạ nào dám lấy danh nghĩa em chúng ngoài việc, thì đừng trách chúng tay nặng.”
La Tiếu ngẩng đầu, thấy Triệu Giai Ngưng . Cô cúi đầu nhỏ với hai, đó cả hai liền thẳng cửa. Triệu Giai Ngưng còn tìm chỗ , La Tiếu và La Húc Viễn lôi ngoài.
Không sai, hôm nay cô chính là đến để gây sự. Cô Ninh Tuyết Linh bẽ mặt ngay trong đám cưới của , thuận tiện đạp nhà họ La một cái. Cô nông nỗi , đều là do bọn họ hại.
Chỉ là còn kịp hành động, lôi ngoài. Cả hai kéo thẳng cô đến một con hẻm nhỏ cách nhà hàng xa. La Húc Viễn định động thủ, nhưng La Tiếu ngăn .
La Tiếu kéo La Húc Viễn , tiến lên một bước, hai lời liền tay. Cô mà tay thì giống khác. Triệu Giai Ngưng đau đến mức c.h.ế.t sống , nhưng hề lấy một vết thương ngoài da.
Triệu Giai Ngưng thật sự sợ hãi: “Đừng đ.á.n.h nữa! ngay! bao giờ tìm chuyện nữa! Thật đấy! Cô tin ! bao giờ đến tìm bà nữa!”
La Tiếu Triệu Giai Ngưng đang co ro đất: “Đừng lúc nào cũng thấy là bất hạnh nhất. Muốn oán thì oán cha ruột của cô . Oán khác thì ích gì? Biến .”
Triệu Giai Ngưng vịn tường, lết từng bước khỏi con hẻm. La Tiếu và La Húc Viễn lúc mới nhà hàng.