Hai đang chuyện, thì những nhà họ Dương thăm họ hàng ở phòng lớn và phòng nhì trở về: “Ba , nhà khách ?”
Phùng Thục Mẫn thấy họ : “La Tiếu qua đây chúc Tết ba .”
Con dâu cả nhà họ Dương, Bạch Tố Lệ, bước lên , : “Chuyện của Tử Ninh thật sự cảm ơn cô nhiều. Vẫn là thật sự của chúng . Sau khó tránh khỏi việc phiền đến cô.”
La Tiếu thèm đáp lời cô . Đây là coi là bảo mẫu đa năng ? Mơ quá đấy.
Phùng Thục Mẫn tới: “Con dâu cả, bếp xem còn thức ăn gì . Giờ cũng còn sớm, mau chuẩn vài món ăn .”
La Tiếu liền : “Sư nương, cơm thì tụi con xin phép ở ăn. Hôm nay em chồng con về nhà đẻ, buổi sáng cả con cũng đưa vợ con về nhà ngoại . Tụi con hẹn tối nay tụ tập cho náo nhiệt. Chúng con cũng nên thôi.”
Phùng Thục Mẫn La Tiếu , cũng thể hiểu , nên giữ thêm: “Vậy hôm nào các con qua đây, cùng ăn bữa cơm.”
Tình cảm ban đầu dành cho sư phụ và sư nương đổi, nhưng nàng luôn cảm thấy gì đó giống như nữa: “Vâng ạ. Nếu qua con sẽ gọi điện .”
Phùng Thục Mẫn phòng trong, lúc đưa cho mỗi đứa trẻ một bao lì xì: “Cầm lấy . Đây là tiền mừng tuổi sư gia và sư nãi cho các con.”
Mấy đứa trẻ La Tiếu đồng ý mới dám nhận, đồng thời còn lời cảm ơn.
Thu dọn đồ đạc xong, nàng dắt bọn trẻ lên xe. La Tiếu bảo bọn nhỏ: “Chào tạm biệt sư gia, sư nãi các con.”
Chờ bọn trẻ tạm biệt xong, nàng mới : “Hai nhà ạ. Để hôm khác con qua.”
Nhìn theo chiếc xe xa, hai ông bà lúc mới sân.
Vừa thấy con dâu cả Bạch Tố Lệ đang : “Một phát là năm bao lì xì, tốn bao nhiêu tiền chứ. Còn cái cô La Tiếu giàu như mà cũng thèm phát cho mấy đứa nhỏ nhà bao lì xì nào. là keo kiệt.”
“Mẹ, bớt vài câu .”
“Giờ chê phiền ? Đừng quên công việc của là từ mà . Còn do mặt dày cầu xin .”
“Mẹ, chuyện con sẽ quên. cũng đừng suốt ngày treo nó bên miệng nữa. Cứ gặp con một là nhắc một , ai mà phiền.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Sao nào? Giờ công việc định , coi gì nữa .”
Dương Kiến Thành mấy lời mà phiền c.h.ế.t : “Thôi , tất cả bớt vài câu . Không chuyện gì thì ai về nhà nấy . Chúng già , quen sống yên tĩnh.”
Dương Lập Võ dậy: “Ba, Tết nhất thế , để mỗi hai ông bà ở nhà sợ chê . Chúng con qua mùng năm hẵng . Thế nào cũng về báo hiếu mấy ngày chứ. Nhà cửa náo nhiệt mới vui.”
Dương Kiến Thành liếc con trai cả: “Thu mấy cái ý đồ đó của các . Chúng lú lẫn .”
lúc , điện thoại phòng khách reo lên. Phùng Thục Mẫn nhấc máy: “Alô, ai đấy ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1239-tai-sao-con-phai-gia-tao.html.]
“Sư nương, con đây, Tiếu Tiếu.”
“Sao , để quên thứ gì ?”
“Không ạ. Sư nương, con gửi biếu hai một ít lì xì, để ở gối trong phòng ngủ của sư nương đấy ạ. Sư nương nhớ lấy nhé.”
“Ai da, con bé , con thế nào cho đây.”
“Hai cứ nhận ạ. Tết nhất mà, lấy cái may mắn thôi.”
Cúp điện thoại, Phùng Thục Mẫn phòng ngủ của , lấy hai bao lì xì từ gối . Trong lòng bà thật sự là ngũ vị tạp trần.
Bên , La Tiếu từ lúc lên xe vẫn luôn im lặng .
Lục Nghị Thần liên tục cô qua gương chiếu hậu: “Vợ ơi, em còn và các con mà.”
La Tiếu nghĩ, sớm nghĩ thông suốt , tại còn giả tạo gì?
Nàng hôn lên má con trai bên cạnh, những yêu nhất trong xe: “ , em còn .”
Trên mặt nàng nở nụ . Lục Nghị Thần cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa về đến cổng nhà, liền thấy Thạch Đầu và Thái Phong sớm chờ ở đó. La Tiếu xuống xe: “Đứng đây bao lâu ? Không sợ lạnh ?”
Thạch Đầu , đón lấy một cháu trai: “Em mới thôi. Nghĩ là các chị cũng sắp về .”
Người trong nhà thấy động tĩnh cũng đều . Vương Tiểu Hân đón lấy Tiểu Diệp Tử: “Tiểu Dương cả buổi chiều chạy cổng lớn năm, sáu đấy, cứ chờ về.”
Cố Thiến Như : “Miệng nó còn cứ lẩm bẩm, mãi về. Xem là chơi với thật .”
Vương Tiểu Hân trêu chọc: “Chứ nữa. Đây đều là em họ thiết mà.”
Nhà họ Ninh. Ninh Hoành Đạt và Ninh Hoành Bác đang uống , chuyện phiếm trong phòng.
Ninh Hoành Bác bưng chén : “Vì chuyện của Tuyết Linh, e là mấy đứa cháu ngoại thật sự giận chúng .”
Ninh Hoành Đạt gì, nhưng trong lòng ông cũng dễ chịu. Chỉ là chuyện thì . Mặc kệ bọn cháu ngoại oán trách ông thế nào, ông cũng đành chịu.
Ai bảo Ninh Tuyết Linh là em gái của họ chứ.
Chương Nguyệt Hoa từ bên ngoài : “Các moi móc hết chút tình cuối cùng của mấy đứa nhỏ Húc Viễn thì yên tâm . Bọn nó cũng đáng thương, gặp điều, còn gặp hai ông luôn lấy phận trưởng bối để áp bức khác. là xui xẻo.”