Sáng sớm hôm nay, La Tiếu xách theo ít đồ ăn do bà Dung chuẩn . Theo tập tục của Trung Quốc, cô mang đến tặng giáo sư Wilson quà lễ Tết.
Vừa phòng thí nghiệm, Steven và Emma liền chạy tới.
Emma rạng rỡ: “La, đây là gì ?”
La Tiếu xách một cái túi lớn từ bên trong: “Cái là mang đến cho .”
Sau đó, cô xách mấy cái túi còn : “Còn đây là nhà chuẩn cho giáo sư. Ở Trung Quốc chúng , cái gọi là quà lễ Tết, tặng cho thầy giáo của .”
Giáo sư Wilson lúc từ bên trong , trông ông cũng giống như một đứa trẻ: “Không giành của đấy.”
Mọi đều bật .
Vợ của giáo sư Wilson vô cùng yêu thích văn hóa Trung Quốc, và càng thích ẩm thực Trung Quốc hơn. Bà đây còn từng đề cập với giáo sư, đến nhà La Tiếu khách. Chỉ là vẫn luôn thời gian và cơ hội.
Giáo sư Wilson cất đồ , lúc , tay ông xách theo hai hộp quà, bên trong là bốn chai rượu vang đỏ: “La, đây là quà Tết của vợ tặng cô. Bà vô cùng thích đồ ăn Trung Quốc.”
La Tiếu nhận lấy: “Vậy thì hoan nghênh giáo sư đưa phu nhân, , ở Trung Quốc chúng gọi là Sư mẫu, đến nhà khách, nếm thử món ăn Trung Quốc chính gốc.”
Giáo sư Wilson rõ ràng là vui: “Ồ, nếu vợ mà , chắc chắn bà sẽ vui lắm. Cảm ơn cô, La.”
Mọi ăn xong món bánh quai chèo ngũ vị hương mà La Tiếu mang đến, thời gian cũng gần đến. Họ dọn dẹp bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Trong thời gian La Tiếu trở , cô xem xét bộ liệu thu thập đó, chỉ ba chỗ vấn đề, đồng thời đề xuất phương án mới. Sau khi thí nghiệm , kết quả đúng là khả thi hơn.
Giáo sư Wilson cô là một thiên tài, vô cùng nhạy cảm với các con , hơn nữa khứu giác cũng nhạy bén hơn thường.
Trước đây, giáo sư Wilson đưa cho cô một loại t.h.u.ố.c chống dị ứng kiểu mới do phòng thí nghiệm khác nghiên cứu. La Tiếu thế mà chỉ cần ngửi cũng thể đúng bộ thành phần, sai một ly. Chẳng qua là tỷ lệ thành phần bên trong, lúc đó cô thẳng . đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Vì , mấy vị giáo sư chuyện , hễ rảnh là rủ giáo sư Wilson uống cà phê, chủ yếu là để tìm La Tiếu thảo luận.
Kết thúc một ngày việc, La Tiếu khỏi phòng thí nghiệm, cô tưởng hoa mắt, còn đưa tay dụi dụi mắt. Cô thầm nghĩ, lẽ nào nhớ Thần quá .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1164-kinh-hi-bat-ngo.html.]
khi ngẩng đầu lên, đó vẫn ở đó, nụ càng thêm rạng rỡ. Không hoa mắt. Cô véo nhẹ má một cái. Đau. Không là mơ.
Cô thấy ở đằng xa dang rộng hai tay, về phía .
La Tiếu cũng chẳng thèm để ý bên cạnh còn sư , sư tỷ. Cô 'oa' lên một tiếng, ném cả sách trong tay, lao thẳng tới, nhảy lòng Lục Nghị Thần: “Sao đến đây?”
“Nhớ em, nên đến thôi. Có vui ?”
“Vâng, , ! Vui lắm! Vui thật sự!”
Lúc , một vị sư cùng , tay đang cầm máy ảnh mân mê. Anh lập tức chụp cho La Tiếu ít ảnh, miệng còn lẩm bẩm: “Ôi, quá.”
Chờ cả hai tình tứ đời, lúc mới nhớ , đằng vẫn còn . La Tiếu vội vàng tụt xuống khỏi Lục Nghị Thần, chút ngại ngùng: “Anh Thần, em giới thiệu với , đây là các sư , sư tỷ của em. Họ đối xử với em .”
La Tiếu hào phóng kéo tay Lục Nghị Thần, đến mặt . Thực , nhận Lục Nghị Thần, nhưng La Tiếu vẫn giới thiệu một nữa: “Đây là chồng , Lục Nghị Thần.”
Emma tiến lên: “Chào . là Emma, bạn của La.”
Lục Nghị Thần mỉm gật đầu: “Chào cô.”
Steven cũng tiến lên chào hỏi. Tiếp đó, vị sư nãy chụp ảnh bước lên: “La, chụp giúp các bạn vài tấm. Rửa xong đưa cho cô nhé.”
La Tiếu , vui mừng khôn xiết: “Ồ, thì cảm ơn nhiều.”
Chào tạm biệt , hai vợ chồng lúc mới nắm tay về. Đứng ở cách đó xa, Emma vẫn rời , chút hâm mộ : “Họ thật sự ân ái.”
Steven Emma: “Chúng cũng thể mà.”
Emma sững sờ: “Trời ơi, đang gì ? Trò đùa vui chút nào.” Nói xong, cô chạy mất.
Chỉ còn Steven đó, Emma chạy xa. Anh thầm nghĩ: Mình biểu hiện còn đủ rõ ràng ?