Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 1157: Thẳng thắn trước
Cập nhật lúc: 2025-11-17 09:15:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nghị Thần quả thật thông minh. Sợ vợ lời ong tiếng ve từ đó, nên ngay buổi tối gọi điện thoại, thành thật khai báo . Anh cũng kể cho vợ cách xử lý, còn thuận tiện tranh công đòi thưởng.
La Tiếu cũng vui vẻ khen ngợi để cổ vũ, tỏ vẻ . Cô cũng dặn luôn duy trì cảnh giác cao độ, còn "thưởng" cho một bộ quần áo thường phục do chính tay La Tiếu may, rằng đồ đang đường gửi tới.
Món quà thưởng rõ ràng là lâm thời nghĩ , nhưng Lục Nghị Thần ngược càng thêm vui vẻ, chứng tỏ vợ vẫn luôn nhớ đến , còn quần áo gửi qua. Thật , cũng quà cho vợ, chỉ là thành công , nên vẫn giấu .
Lục Nghị Thần ngờ rằng, một bất ngờ lớn đang chờ đợi .
Hai vốn còn định tình tứ thêm một lúc điện thoại, chỉ tiếc là "tình địch nhí" cho cơ hội, đành vội vàng cúp máy.
“Chị Hai, chị chuẩn xong ? Chúng xuất phát ?”
“Tới đây, tới đây! Không là em nghĩ sắp tham quan hai trường đại học danh tiếng, còn chụp ảnh, nên trang điểm xinh một chút .”
La Tiếu trêu: “Nói trắng là chụp cho thật , định về khoe khoang chứ gì.”
Tiêu Nhã chạy tới, ôm cổ La Tiếu, nũng: “Vẫn là Tiếu Tiếu hiểu em nhất.”
La Tiếu vội đẩy cô : “Trời ơi, nổi hết cả da gà. Chị định dọa c.h.ế.t ai ?”
Tiêu Nhã ha hả chạy : “Dọa c.h.ế.t ai cũng thể dọa c.h.ế.t . Nếu , Hai của chắc chắn sẽ trở mặt với tớ. Tớ .” Nói cô chạy vội cổng chính.
La Tiếu đuổi theo . Hai cứ thế chạy đùa ở phía . La Húc Viễn , lắc đầu : “Đều là bỉm sữa cả mà còn như con nít.” Anh với những trong sân: “Chúng thôi, sớm về sớm.”
Vốn dĩ, họ định đưa cả Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt , nhưng hôm nay trời trở gió, dì út Cố Thiến Như đồng ý, nên mấy lớn đành tay .
Hôm nay, ông bà nội La và dì út cũng cùng. Họ đến đây lâu mà thời gian đến trường xem, hôm nay cùng một đoàn.
Họ dự định đến khu học xá chính của Harvard, nơi cách trung tâm thành phố một . Cả nhóm gọi hai chiếc taxi.
Khi họ bước khuôn viên Harvard, cái cảm giác kinh ngạc, kích động như trong tưởng tượng ngược hề . Khuôn viên trường bình yên, cũng khiến lòng tĩnh .
La Tiếu thấp giọng giảng giải cho họ về quá khứ và hiện tại của Đại học Harvard: “Đại học Harvard thành lập năm 1636. Lúc đó, Trung Quốc của chúng đang ở cuối thời nhà Minh, đầu thời nhà Thanh…”
Từ Harvard thì cũng gần trưa. Nếu vướng ba nhóc con ở nhà, họ tìm chỗ ăn cơm gần đây, buổi chiều tiếp tục dạo MIT.
Hai ông bà nhà họ La thúc giục về nhà, rằng con cháu quan trọng hơn. Hơn nữa, ngoài lâu như , nếu La Tiếu căng sữa, sẽ cho cơ thể. Trường học lúc nào dạo cũng . Thế là cả nhà trực tiếp bắt xe về.
Ba nhóc con dường như thần giao cách cảm. Vốn dĩ đang uống sữa bột ngoan, nhưng La Tiếu về đến nhà, chúng liền nhất quyết chịu, sữa cũng uống, tập thể bắt đầu kháng nghị, ré lên.
La Tiếu vội cởi áo khoác, rửa tay. Lúc cô , ông Dung lập tức đưa cho cô một chén nước gừng đường.
Uống xong, cơ thể cũng ấm lên, lúc cô mới lên lầu. Mấy nhóc cũng điều, một lúc nín, còn hóng xem ai lên lầu .
Hồi lâu thấy tiếng , chúng gây sự thật, đồng loạt rống lên. Lần là thật, đứa nào đứa nấy trông vô cùng ấm ức.
La Tiếu vội vàng lên tiếng: “Mẹ về đây. Bên ngoài lạnh lắm, sưởi ấm mới dám bế các con. Nếu các con lạnh thì , đúng nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1157-thang-than-truoc.html.]
Cô bế con út lên. Đây thành quy luật. Cậu út nín, là hai ông cũng nín theo.
Bà Dung ở bên cạnh : “Ba nhóc thành tinh . Lúc cháu về, pha sữa bột uống ngon lành. Vừa thấy động tĩnh lầu là tập thể kháng nghị. Thấy cháu mãi lên, chúng nó mới bắt đầu thật.”
La Tiếu hôn con út no sữa, bế thứ hai lên: “Xem , đến lợi hại , hốc mắt vẫn còn nước đây. Là , Tiểu Diệp Tử của buồn.”
Tiểu Hoằng Diệp còn phối hợp bĩu môi, khiến bà "vô lương tâm" chọc .
Cố Thiến Như lên, xót xa : “Buổi chiều để bọn dì tự là . Con cứ ở nhà . Mấy hôm nữa con phòng thí nghiệm , tranh thủ ở bên con nhiều hơn.”
La Tiếu dì út thương mấy đứa nhỏ: “Dì út yên tâm. Sang năm, trong thời gian , con chuyện với giáo sư . Nửa buổi sáng và nửa buổi chiều, con đều sẽ về một để cho con bú.”
Cố Thiến Như La Tiếu , trong lòng mới yên tâm: “May mà trường học xa nhà, cũng may là vị giáo sư hướng dẫn của con là . À đúng , dì bà cụ Kiều , ngày từ trong nước qua. Dì gọi điện nhờ họ mang mấy con vịt sang đây. Con mang qua cho giáo sư, sư , sư tỷ của con nếm thử, coi như cảm ơn .”
La Tiếu định giơ tay cản, Cố Thiến Như xoay khỏi cửa, động tác nhanh nhẹn vô cùng. La Tiếu đành rụt tay về, mặc kệ dì .
Cô bảo bà Dung bế Tiểu Diệp Tử , lúc mới bế con cả lên: “Tiểu Duệ, đói con, bảo bối nhỏ của . Không hổ là cả, nhường hai em, đúng ? mà chúng cũng cần lúc nào cũng nhường chúng nó. Trong lòng , các con đều là bảo bối.”
Bà Dung bật : “Tiểu Duệ nhà lớn lên là trách nhiệm đây, nào.”
La Tiếu hôn lên trán Tiểu Duệ: “Làm cả trách nhiệm là chuyện . thể để hai đứa em mặc định nghĩ rằng nhường là chuyện đương nhiên.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tiêu Nhã : “Nó mới lớn từng , với nó mấy cái đó, nó hiểu mới là lạ.”
La Tiếu nhẹ nhàng đặt con cả no nê xuống: “Tiểu Duệ nhà chúng thông minh lắm đấy.”
Ba nhóc con ăn no xong, cũng ầm ĩ nữa, cứ đó tự chơi.
Bà Dung : “Đi thôi, bế chúng nó xuống nhà. Cơm trưa xong cả .”
Cố Thiến Như chút ngại ngùng: “Thật vất vả cho bà quá.”
Bà Dung bật : “Ba nhóc con ngoan lắm. Lại Hạ Thanh phụ giúp, vất vả gì .”
Bà Dung hôm nay hầm một nồi thịt bò, một nồi sườn, xào sợi khoai tây, trứng xào hành lá, một đĩa nộm thập cẩm, hấp cơm, cuối cùng là một bát canh cá viên bí đao.
Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, cả nhà để Hạ Thanh đưa họ đến MIT. Lần , thế nào họ cũng cho La Tiếu cùng, bắt cô ở nhà trông con.
Tại Kinh Thị, nhà họ Địch. Địch Ngọc Viện từ lúc nhà đến giờ vẫn chịu . Cơm mang cũng động đũa. Điều cho Tiêu Hải Phương, , lo lắng thôi.
Ông cụ Địch xong, chỉ : “Không ăn thì cho nhịn đói.” Ông nhắm mắt, xua tay bảo ngoài.
Ngoài sân, cô con dâu thứ hai nhà họ Địch, Lý Úc Đoan, đến gần Tiêu Hải Phương: “Chị dâu, Ngọc Viện nó ?”
Tiêu Hải Phương trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ bình tĩnh: “Không . Nó thấy trong khỏe, ăn thôi.”