Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 1148: Đúng là tốc độ, đúng là tầm cỡ
Cập nhật lúc: 2025-11-17 09:15:19
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Michael chút ngại ngùng dám nhận. La Tiếu : “Michael, cầm lấy cháu. Đây là bánh điểm tâm của Trung Quốc. Mang về cho gia đình cháu nếm thử.”
Michael lúc mới đưa tay nhận lấy: “Cháu cảm ơn ạ.”
Lúc , bà Dung gọi rửa tay chuẩn ăn cơm. Michael lễ phép cáo từ, xách hộp bánh điểm tâm về nhà.
La Húc Ngôn bây giờ chỉ nóng lòng xem ba đứa cháu tam thai, nên về phía nhà ăn, mà với La Tiếu: “Tiếu Tiếu, , lên lầu xem mấy đứa cháu của nào. Anh đến đây là mang theo nhiệm vụ đấy.”
Nói , giơ chiếc máy ảnh trong tay lên: “Anh chụp thật nhiều ảnh mang về.”
Lên lầu, mấy nhóc con đang ngủ say sưa. La Húc Ngôn đến mê mẩn. Đáng yêu quá! Anh giơ máy ảnh lên, nhấn nút chụp, ghi khoảnh khắc .
Bà nội La thấy mãi xuống, mới bảo Nghiên Nghiên lên gọi: “Mẹ ơi, Cả, bà cố bảo con lên gọi xuống ăn cơm.”
La Tiếu gật đầu: “Con xuống , và xuống ngay.”
Lúc xuống lầu, La Húc Ngôn đưa ba chiếc khóa trường mệnh bằng vàng cho La Tiếu: “Đây là chị dâu cả của em chọn. Em cất cho bọn nhỏ .”
La Tiếu nhận lấy: “Vậy em xin nhận các cháu. Cũng mặt chúng cảm ơn Cả, mợ Cả.”
Cất đồ xong, hai mới cùng xuống lầu.
La Húc Ngôn bàn ăn thịnh soạn: “Con tôm hùm to thật đấy.”
Bà nội La bật : “Bà với ông nội cháu lúc mới đến cũng y như cháu, thấy bao giờ.” Nói xong, đều .
La Tiếu mời Cả ăn nhiều một chút. Nguyên liệu hải sản ở đây đều tươi, lúc vẫn còn sống. Tay nghề hải sản của bà Dung bây giờ là chuẩn cần chỉnh.
Đồ ăn của La Tiếu riêng, đều tương đối thanh đạm.
Đợi bữa cơm náo nhiệt kết thúc, dọn dẹp xong xuôi, La Tiếu bảo Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt mang một hộp "Kinh Bát Kiện" sang nhà bà Mary bên cạnh.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Không bao lâu , cả hai nhà hàng xóm đều qua chơi. Bà Mary mang siro phong mới sang cho nếm thử, còn Hanna thì mang bánh bơ cô tự buổi chiều. Tiếng Anh của La Húc Ngôn ở mức bình thường, nhưng giao tiếp cơ bản vẫn .
Hai nhà cũng ở lâu. Họ nhận quà, nên qua chào hỏi một tiếng. Nói chuyện phiếm vài câu hai nhà liền cáo từ.
Mọi đang chuyện thì thấy tiếng lầu. La Tiếu là đầu tiên xông lên: “Mẹ đến đây, đến đây. Các bảo bối nhỏ .”
Nghiên Nghiên chạy theo , hờn dỗi: “Mẹ, chuẩn gọi các em là bảo bối nhỏ. Con với em gái mới là bảo bối nhỏ của .”
La Tiếu buồn thôi: “Được, , . Không gọi nữa. Con với em gái mới là bảo bối.”
Khóc to nhất là con trai út. Việc cô nhớ đến câu ‘con mới cho bú’. là sai chút nào. Tình hình bình thường đều là như , xem đứa nào to nhất thì bế , cho ăn .
Cậu nhóc đúng là diễn sâu, bế lên là nín ngay. Chờ cô cho mấy đứa trẻ b.ú no nê xong, mới bế chúng xuống lầu một. La Húc Ngôn chụp hết ba cuộn phim mới chịu dừng tay.
Trong lúc La Tiếu cho con bú, La Húc Ngôn kéo hai cô cháu gái cùng ông bà nội chụp ít ảnh ở sân , sân và trong nhà. Anh còn chụp giúp vợ chồng ông bà Dung và Cố Thiến Như mấy tấm.
Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt còn gọi cả Michael qua, chụp chung ba đứa mấy tấm. Nghiên Nghiên hét lên với La Húc Ngôn: “Cậu Cả, chụp chúng cháu thật nhé. Nếu , cháu cho xem.”
Mọi đều ồ lên. Nhiệm vụ quả thực là gian khổ.
La Húc Ngôn chỉ ở nhà La Tiếu một đêm. Sáng hôm , ăn sáng xong là về New York. Lúc , bà nội La gói cho ít đồ ăn, sợ ăn quen đồ bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1148-dung-la-toc-do-dung-la-tam-co.html.]
Hôm , khi hết cữ, La Tiếu tắm một trận thật đời. Cuối cùng cũng cảm thấy sảng khoái.
Cô thu dọn xong cho thì tiếng gõ cửa. Tiếng dì út Cố Thiến Như vọng : “Tiếu Tiếu, Tiêu Cảnh Dục đến kìa.”
La Tiếu mở cửa: “Dì út, dì bảo chờ một lát, con xuống ngay.”
La Tiếu xuống lầu: “Hôm nay rảnh rỗi qua đây ?”
Tiêu Cảnh Dục : “ về nước . Chuyện bên cũng sắp xếp gần xong. Visa của cũng sắp hết hạn. Bên New York chọn địa điểm, hiện đang trong quá trình trang hoàng. Dự tính Lễ Giáng Sinh sẽ khai trương thử, Tết Nguyên Đán sẽ chính thức mở cửa.”
La Tiếu giơ ngón tay cái: “ là tốc độ, đúng là tầm cỡ.”
Tất cả các mặt bằng của Cẩm Viên đều là do công ty tự mua bất động sản, một nhà nào là thuê. Mấy năm nay, lợi nhuận phần lớn đều dồn phương diện .
Tiêu Cảnh Dục ha ha lớn: “Đây là cô ? Đỡ để chủ nhà thấy ăn tăng giá vô tội vạ. Chúng vẫn luôn chấp hành nghiêm chỉnh.”
La Tiếu nhạt: “Vậy mấy năm nay, tài sản cố định của chúng tích lũy cũng ít nhỉ.”
Tiêu Cảnh Dục gật đầu: “Còn là nhờ phúc của cô . Trang viên của cô thu mua thế nào ?”
La Tiếu trở nên nghiêm túc: “Cẩm Viên bên New York khai trương, nguyên liệu tạm thời vẫn vận chuyển từ bên Boston qua. Trang trại bên đó đang dựng nhà kính. Bành Minh Đống mới cử qua mấy hôm .”
Tiêu Cảnh Dục cũng nghiêm mặt: “Tiếp theo cô kế hoạch gì ?”
La Tiếu vẻ mặt tự tin: “Trước Tết cứ . Sang năm, sẽ đẩy nhanh tốc độ thu mua trang trại ở các bang khác. Các cũng thể đồng thời mở rộng chi nhánh. đến lúc đó, sẽ là lúc khảo nghiệm thực lực thật sự của công ty.”
Tiêu Cảnh Dục buồn : “Nói cứ như công ty phần của cô .”
Tiêu Cảnh Dục ở ăn cơm trưa mới chuẩn rời . Lúc dậy, lấy sáu cái bao lì xì: “Đây là của và Ngọc Thần cho ba nhóc tì. May mà bây giờ thực hiện kế hoạch hóa gia đình, chứ nếu , với sản lượng của cô, với Ngọc Thần ngày phá sản vì tiền mừng mất.”
Lời , khiến trong phòng nín .
La Tiếu dậy tiễn : “Ha, đây là ghen tị cũng . Bớt mấy lời chua lè đó . Có thích hợp thì mau chóng gả . Cứ kéo dài nữa là ai thèm lấy .”
Tiêu Cảnh Dục giục cưới, vội vàng giơ cờ trắng: “ đầu hàng!” Biểu cảm của khiến đều bật .
Cố Thiến Như trong thời gian cũng thiết với Tiêu Cảnh Dục. Bà vỗ vai : “Được , tuổi tác cũng còn nhỏ. Người nhà sốt ruột mới là lạ.”
Tiêu Cảnh Dục ha hả tự giễu: “ cũng sốt ruột chứ. càng sốt ruột, càng gặp phù hợp.”
Bà nội La lúc mở miệng: “Duyên phận đến thì tự khắc sẽ gặp. Biết về gặp cô gái mắt thì .”
Tiêu Cảnh Dục mặt mày rạng rỡ: “Mượn lời chúc lành của bà ạ.”
La Tiếu thấy còn định đùa giỡn, vội ngắt lời: “Được , muộn nữa là kịp xe . Anh định chờ chuyến tiếp theo ?”
Tiêu Cảnh Dục bế Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt đang bên cạnh lên: “Hai đứa quên chú đấy nhé. Hôm nào chú mà qua đây, sẽ đến thăm các cháu.”
Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt gật đầu: “Vâng ạ. Chú Cảnh Dục tạm biệt. Chờ chúng cháu về nước cũng sẽ đến thăm chú.”
Tiêu Cảnh Dục gật đầu: “Hai đứa cũng còn lương tâm đấy.”
Anh đặt hai cô bé đáng yêu xuống, lúc mới chút nỡ, rời .