Vừa khỏi khu tập thể bệnh viện, kịp đến chỗ đỗ xe, La Tiếu một chặn : "Xin hỏi, cô là La Tiếu ?"
"Phải, việc gì ?"
"Lão phu nhân nhà gặp cô, mời cô theo một chuyến."
"Lão phu nhân nhà các là ai còn chẳng , bà gặp thì ?"
Người sững , ngờ La Tiếu trả lời như , bèn đáp trả: "Lão gia nhà họ Kiều, cô gặp thì nên tôn trọng gọi một tiếng Kiều lão phu nhân."
"Tưởng bây giờ còn là xã hội phong kiến chắc mà lão với chả phu nhân. còn việc, rảnh."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
"Này, cô thế hả? Lão phu nhân nhà đang đợi đấy."
La Tiếu chẳng thèm quan tâm cái gì Kiều gia Kiều lão phu nhân, liên quan quái gì đến cô. Không ai cô cũng khám bệnh cho, cái thái độ thiếu tôn trọng khác thế mà còn cô chủ động đến tận nơi khám bệnh, đúng là mơ giữa ban ngày.
La Tiếu mở cửa xe, nổ máy rời khỏi bệnh viện.
Đến khi hồn đuổi theo thì chỉ kịp hít một bụng khói xe, tức tối giậm chân bình bịch.
Tại một căn biệt thự nhà họ Kiều: "Sao , mời về ?"
"Thưa lão phu nhân, cô kiêu ngạo lắm, bảo thời gian lái xe thẳng."
"Không thể nào, giới thiệu bảo cô bé đó tính tình mà. Có ngươi gì khó ?"
"Không ạ. Con xác nhận phận xong liền bảo lão phu nhân gặp, thế mà cô bảo 'Lão phu nhân nhà các là ai còn chẳng , bà gặp thì ', dứt khoát bỏ luôn."
Kiều lão phu nhân nhíu mày, day day thái dương: "Nếu chúng cầu thì thái độ hạ xuống chứ. Hơn nữa tình cảnh nhà bây giờ cũng còn như xưa..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1094-ba-ta-muon-gap-toi-thi-toi-phai-di-sao.html.]
La Tiếu lái xe về nhà, thấy bên đường đang nổ bỏng ngô, cô dừng xe hỏi thăm thì tự mang ngô, đậu tương hoặc gạo đến xếp hàng, tiền công nổ một mẻ là hai hào.
La Tiếu lấy từ trong túi, thực chất là từ gian, mấy viên kẹo sữa đưa cho mấy đứa trẻ trả lời cô, nhờ chúng xí chỗ giúp để cô về nhà lấy nguyên liệu.
Lũ trẻ đồng ý ngay tắp lự. La Tiếu lái xe một đoạn, tìm chỗ khuất lấy ít ngô, đậu tương và gạo tẻ từ gian, định bụng nổ nhiều một chút để chia cho bọn trẻ con.
Lúc , cô ghé cửa hàng tạp hóa mua một cân đường trắng, định lát nữa cho thêm . Cô thấy đa dùng đường hóa học, nhưng loại đường đó ăn nhiều cho sức khỏe nên cô chọn đường kính trắng.
Quay chỗ nổ bỏng, cô thưởng thêm cho mỗi đứa trẻ giúp giữ chỗ hai viên kẹo nữa. Lũ trẻ sướng rơn, reo hò chạy chơi, nhưng thi thoảng vẫn chạy bắt chuyện với cô.
Mấy phụ nữ tán gẫu gần đó La Tiếu như kẻ phá gia chi tử vì sự hào phóng "quá mức" của cô.
May mà nhanh đến lượt La Tiếu. Cô mang nhiều nguyên liệu quá: ba mẻ ngô, ba mẻ đậu tương, ba mẻ gạo. Cũng may cô chuẩn sẵn nhiều túi đựng, chất đầy cả ghế xe.
Về đến nhà thì trời muộn, hai cô con gái rõ ràng là đang giận dỗi. La Tiếu dỗ dành: "Nghiên Nghiên, Nguyệt Nguyệt giận ? Mẹ xếp hàng nổ bỏng ngô cho các con mà. Nếu các con thích thì mang sang cho Tiểu Quân và Nhị Oa nhà bên cạnh nhé."
Nghiên Nghiên thấy nổ bỏng ngô, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức rạng rỡ như ánh mặt trời: "Mẹ, thế con tha cho . Bỏng ngô ạ?"
La Tiếu gọi Thạch Đầu và Thái Phong xách túi . Dì út Cố Thiến Như thấy nhiều đồ thế liền thốt lên: "Sao nổ nhiều thế con?"
La Tiếu : "Tối con về bên ông bà nội, món lâu lắm thấy , con mang biếu ông bà và cho mấy đứa cháu. Phần còn để cho Nhiên Nhiên và Hạo Hạo một ít, chia thế là cũng chẳng còn bao nhiêu ạ."
Nguyệt Nguyệt tới: "Mẹ ơi, xin , Nguyệt Nguyệt sai ạ."
La Tiếu xổm xuống: "Mẹ cũng vì về đúng giờ, lẽ gọi điện báo cho các con. Lần nếu việc bận, hứa sẽ gọi điện về báo, nào?"
Nguyệt Nguyệt lập tức ôm chầm lấy cổ : "Vâng ạ."
Nghiên Nghiên đầu thấy em gái ôm, cũng sán đòi chen bằng . Ba con đùa vui vẻ.
Cố Thiến Như hai đứa nhỏ nãy còn giận dỗi, giờ tít mắt, ngây thơ chơi đùa cùng , bà cũng kìm nụ hạnh phúc.