Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 1084: Không thể nhịn được nữa thì không cần phải nhịn

Cập nhật lúc: 2025-11-17 07:26:16
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Vương Dũng Tín ngờ chị cả dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ như , trong lòng hoảng hốt yên.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Ông bật dậy định đuổi theo thì thấy tiếng vợ , Trương Vệ Phương, gào lên: "Cấm ! Nó cả đời con cái, giờ còn chút nhan sắc nên thằng chồng còn cưng chiều, đợi đến lúc hoa tàn ít bướm xem nó còn đắc ý nỗi gì."

 

Thằng con thứ ba, Vương Lập Hà, tức đến mức giậm chân bình bịch: "Mẹ ơi là , cái tính nết của bao giờ mới sửa đây? Cái miệng hại cái ! Mẹ c.h.ử.i mắng bác cả ngay mặt bác rể, thế khác nào tát mặt bác rể ?"

 

Nghe con trai , Trương Vệ Phương cũng sững . Ừ nhỉ, quên béng mất chuyện đó, trong lòng bà bắt đầu thấy hối hận.

 

Cô con dâu cả lúc mới lên tiếng: "Bố , chẳng bố còn định nhờ bác rể xin việc khác cho nhà con ?"

 

Trương Vệ Phương vỗ đùi cái đét: "C.h.ế.t thật, hồ đồ quá, quên mất việc quan trọng chứ!"

 

sang lườm nguýt con dâu cả cháy mắt: "Mày là c.h.ế.t nhắc nhở một tiếng? Giờ mới vuốt đuôi thì tích sự gì!"

 

Cô con dâu cả cúi gằm mặt, lí nhí: "Con bác cả bỏ ngay như thế."

 

Thằng con thứ hai, Vương Lập Hồ, thở dài ngao ngán: "Thôi, giờ thì khỏi nghĩ ngợi gì nữa. Con bảo , nịnh bác cả, nịnh cho khéo . Chuyện trong nhà con hàng xóm đồn đại suốt, vốn dĩ bác cả với nhà chẳng mặn mà gì, bao năm nay trở mặt là vì nể lời dặn của bà cô thôi, để ngoài chê nhà họ Vương.

 

Các thì , cứ tưởng bỏ nhà đẻ. Con cũng lạy bố cả nón, chiếm tiện nghi của mà còn mẩy, còn oai với bác rể nữa chứ. Giờ thì , bác cả đoạn tuyệt quan hệ luôn, bố nghĩ đến hậu quả ?"

 

Trương Vệ Phương bĩu môi: "Đừng dọa mày, như nó thì cái nhà c.h.ế.t đói bằng."

 

Vương Lập Hồ lắc đầu khổ: "Việc chuyển công tác của cả coi như tong, chuyện thằng ba con nuôi hưởng phúc cũng tan thành mây khói. Thằng ba , thì chuyện nhà cửa cưới xin của con cũng đừng hòng nhắc đến nữa. Đấy mới chỉ là những thiệt hại mắt thôi.

 

Vừa ầm ĩ như thế, hàng xóm láng giềng thấy hết cả. Mấy năm nay gây chuyện ít, thấy là tránh xa. Mẹ đừng tưởng ghê gớm thật, sợ .

 

Đó là nể mặt bác cả, nhà bác rể quyền thế nên nhường nhịn thôi. Bố cứ chống mắt lên mà xem, chỉ cần nhà trở mặt với bác cả, thì hậu quả sẽ đến ngay thôi."

 

Cả nhà xong im thin thít, ai dám ho he. Một lúc , Trương Vệ Phương mới gắt gỏng: "Thôi đủ , đừng gở. Đứa nào cũng chỉ giỏi vuốt đuôi, thế sớm? Giờ những lời định bảo tao cầu xin nó ? Đừng mơ!"

 

Vương Lập Hồ dậy: "Con cơ hội để ? Mẹ đắc tội với đến mức đấy, đừng còn mặt mũi nào cầu xin, mà thì cũng chẳng thèm cho cơ hội .

 

Trước bác cả nhẫn nhịn là vì bác trọng danh dự, giữ lời hứa với bà cô. Các thì , cứ nghĩ là nhà đẻ, bác cả con cái dựa dẫm các . Giờ thì sáng mắt , đúng là trò cho thiên hạ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1084-khong-the-nhin-duoc-nua-thi-khong-can-phai-nhin.html.]

Trương Vệ Phương tức giận với giọng điệu của con trai: "Đừng linh tinh, như thật . Bà cô mày c.h.ế.t bao nhiêu năm thấy nó trở mặt . Đàn bà mà nhà đẻ chống lưng thì ở nhà chồng chỉ nước khinh rẻ."

 

Vương Lập Hồ lắc đầu ngán ngẩm: "Không thể nhịn nữa thì cần nhịn, chính tay ép bác cả đoạn tuyệt với chúng đấy."

 

Nói xong bỏ khỏi sân. Cái nhà coi như hết hy vọng, tự lực cánh sinh thôi. Không nhà riêng thì cưới vợ, nếu nhà gái tin nhà trở mặt với bác cả quyền thế , khéo hủy hôn cũng nên.

 

Cậu vội vã tìm thuê nhà trọ để lo chuyện cưới xin , chứ mặt dày đến mức đuổi em trai khỏi phòng để lấy chỗ cho cưới vợ . Làm thế thì cả đời phỉ nhổ, ngẩng mặt lên .

 

~~~~~

 

Lục Nghị Thần và La Tiếu định dắt con ngoài thì gặp vợ chồng Cố Khai Vinh trở về ngay tại cổng.

 

Thấy mắt mợ đỏ hoe, Lục Nghị Thần lo lắng hỏi: "Cậu ơi, chuyện gì thế ạ?"

 

Cố Khai Vinh cũng chẳng giải thích thế nào cho tiện: "Không cháu, hôm nay mợ cháu về thăm nhà đẻ, chút xích mích nhỏ thôi."

 

Vương Đan Lị ngượng ngùng che giấu: "Hai đứa cứ lo việc , mợ , để các cháu chê ."

 

Nghiên Nghiên đang trong lòng La Tiếu vươn tay : "Bà mợ đừng , ai bà mợ buồn để bố cháu xử lý đó cho ạ."

 

Vương Đan Lị câu ngây ngô của trẻ con mà ấm lòng hẳn, đưa tay xoa đầu Nghiên Nghiên: "Bà mợ , xong là . Trông bà mợ lắm ?"

 

Nghiên Nghiên toe toét: "Không ạ, giống con thỏ, mắt đỏ hoe."

 

Vương Đan Lị bật : "Không , mợ chỉ sợ Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt chê mợ thôi."

 

Nguyệt Nguyệt trong lòng Lục Nghị Thần cũng lên tiếng: "Bọn cháu chê bà mợ . Cụ cố bảo lớn lên nuôi ông bà mợ, cháu và chị Nghiên Nghiên đều đồng ý đấy ạ."

 

Nghe đến đây, nước mắt Vương Đan Lị tuôn rơi như mưa.

 

Nguyệt Nguyệt tưởng sai điều gì, hốt hoảng: "Bà mợ ơi, đừng , Nguyệt Nguyệt sai gì ạ?"

 

Vương Đan Lị vội đón lấy Nguyệt Nguyệt từ tay Lục Nghị Thần: "Nguyệt Nguyệt sai , là mợ cảm động quá đấy. Cảm ơn Nguyệt Nguyệt và Nghiên Nghiên, mợ vì vui thôi."

 

---

 

 

Loading...