“Vâng, cháu là Đan Lị đây ạ. Chúc thím Lưu năm mới vui vẻ.”
“Đan Lị , lâu lắm gặp cháu. Lần cháu về, thím trông cháu nội cho con trai, về đến nơi mới cháu ghé qua.”
“Thím Lưu, cảm ơn thím vẫn luôn nhớ đến cháu.”
“Thím với cháu thiết như thế, nhớ cháu là chuyện đương nhiên mà. Mau nhà , cô em dâu của cháu tính khí thất thường, nó gì cháu đừng để bụng nhé, dù cũng chẳng mấy khi về.”
“Cháu ạ. Thím, cháu đây.”
“Ừ , . Thấy cháu sống thế thím cũng yên lòng.”
lúc , một giọng chanh chua vang lên: “Ái chà, tưởng ai cơ đấy. Về Kinh Thị mà cũng chẳng báo một tiếng, đến tận cửa nhà còn đây buôn chuyện với ngoài.”
“Thím thế mà ? Ý thím là nên về chứ gì?”
“ thế. Một đàn bà đẻ con như chị mà đường đối với nhà đẻ, lỡ nhà chồng hắt hủi thì ai lo cho chị? Chẳng lẽ trông chờ mấy dưng nước lã ngoài chắc?”
“Trông chờ các á? Trương Vệ Phương, cô mà sợ gió lớn cắt lưỡi ? Chỉ sợ đến lúc đó các hùa tính kế thôi.”
“Chị thế là ý gì? Chúng tính kế chị cái gì?”
“Tính kế cái gì thì trong lòng cô tự rõ hơn ai hết. Nếu cô chào đón thì cũng chẳng thiết tha gì bước cái cửa nhà .”
Vương Đan Lị sang thím Lưu: “Thím Lưu, để cháu đưa thím về.”
“Ấy , , , sang nhà thím chơi một lát, nhà chơi.”
Cái sân mấy hộ gia đình cùng ở, cô cũng thể cứ thế bỏ . Dù chỉ cần cô bước chân cái sân thì cũng coi như là về thăm nhà. Cô em dâu trong đầu chứa cái gì mà lúc nào cũng nghĩ cô sẽ cầu cạnh họ, lúc nào cũng vẻ đây. Hôm nay cô nhất định chọc cho ả tức chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1082-chi-chong-chi-co-y-gi-day.html.]
Cố Khai Vinh vốn dĩ cũng chẳng ưa gì gia đình em vợ đầy toan tính , nên lẳng lặng theo vợ.
Nhìn thấy chị chồng và chồng cùng bà già nhà họ Lưu sân, Trương Vệ Phương tức điên : “Chị cả, chị thế là ý gì?”
Vương Đan Lị chẳng thèm đếm xỉa, thẳng một mạch cùng thím Lưu về căn nhà nhỏ phía .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Trương Vệ Phương tức tối quát thằng con út Vương Lập Hà: “Còn ngẩn đó gì? Mau ngoài gọi bố mày với mày về đây!”
Vào đến nhà thím Lưu, Vương Đan Lị mới áy náy : “Thím Lưu, e là cháu gây rắc rối cho thím .”
Thím Lưu vỗ vỗ tay cô trấn an: “Bọn họ dám gì thím . Mấy đứa con nhà thím cũng khá lắm, ít nhiều cũng dọa chúng nó sợ.”
Thím Lưu dậy rót nước mời hai : “Khổ các cháu quá. Thằng em trai cháu mấy năm nay càng ngày càng đổ đốn, bữa đực bữa cái. Thằng cháu thứ hai Lập Hồ gần đây đang tìm hiểu một cô, nhà bên đó đang đòi nhà cửa, chúng nó đang đau đầu vì chuyện đó đấy, cháu liệu chừng mà tính.”
“Cảm ơn thím cho cháu chuyện .”
“Cảm ơn gì chứ, bao nhiêu năm nay thím cũng chẳng giúp gì cho cháu. Lúc nào thím cũng thấy với cháu, ngày xưa hai chị em lúc nào cũng , thế mà bà bỏ sớm quá.”
“Thím , Khai Vinh đối xử với cháu , hiện tại cháu sống hạnh phúc.”
Thím Lưu Cố Khai Vinh: “Đan Lị là , cháu hãy đối xử với nó nhé.”
Cố Khai Vinh gật đầu: “Vâng ạ, thím cứ yên tâm.”
Mọi đang trò chuyện thì tiếng bước : “Chị cả, về đến đây nhà?”
Vương Đan Lị lạnh lùng em trai cùng cha khác vốn bắt nạt từ nhỏ, ánh mắt đầy vẻ xa cách: “Tại về nhà, đường hỏi vợ ? Đừng giả vờ giả vịt mặt , lạ gì cái thói đó của .”
Cô sang với thím Lưu: “Thím Lưu, cháu còn việc đây. Thím giữ gìn sức khỏe nhé, dịp cháu đến thăm thím.”
Nói cô dậy cùng Cố Khai Vinh định . Thím Lưu kéo tay cô , thì thầm nhắc nhở: “Mang quà về cháu.”
Vương Đan Lị gây phiền phức cho thím Lưu, bèn mở thùng đồ hộp , lấy một nửa để , thêm hai gói điểm tâm nữa: “Thím Lưu, đây là chút lòng thành của cháu, thím đừng từ chối nhé.”