Phùng Tuệ thấy xe khuất mới hồn: "Thiên Minh, nó mất , giờ chúng ?"
La Thiên Minh khổ: "Chứ bà còn nó mời về khách quý chắc? Cũng nghĩ xem đối xử với nó thế nào. Nó chịu tìm cho vay tiền là tận tình tận nghĩa lắm . Nếu nể chút tình của , bà tưởng nó chịu gặp chúng chắc?"
Phùng Tuệ quanh thấy vắng liền hậm hực: "Cùng lắm thì tìm lãnh đạo bệnh viện ầm lên, xem cái bệnh viện còn dám chứa nó ?"
La Thiên Minh lắc đầu ngao ngán: "Đây là Kinh Thị đấy bà ơi. Cái thói ăn vạ ở quê đem lên đây tưởng bà thần kinh đấy. Bà thấy nó xe ? Người đàn ông cùng nó, cần đoán cũng là chồng nó. Bà mà dám gây sự, ném bà khỏi Kinh Thị trong một nốt nhạc đấy, tin thì cứ thử xem."
Phùng Tuệ xị mặt xuống: " là đồ toan tính, tìm ngoài cho vay tiền, thế mà cũng nghĩ . Nhỡ vay thì ?"
La Thiên Minh thở dài thườn thượt: "Nó đúng đấy, là chúng quá đáng. Năm xưa đổi con xong, lẽ đối xử với nó, giờ hối hận cũng muộn ."
Phùng Tuệ cũng thở dài theo: "Ai mà nó con ruột của đôi vợ chồng nhà quê chứ. Nếu bố ruột nó ở Kinh Thị quyền thế như , chẳng đối xử tệ với nó. Giờ tính đây ông?"
La Thiên Minh quanh quất: "Bí quá thì đại sảnh bệnh viện tạm qua đêm, ít nhất trong đó cũng ấm hơn ngoài trời."
Phùng Tuệ lắc đầu quầy quậy: "Không , ông đang bệnh, yếu lắm. Vẫn nên tìm cái nhà nghỉ nào ngủ một đêm , đừng để bệnh nặng thêm."
La Thiên Minh nghĩ cũng , đành theo vợ.
~~~~~~
Lục Nghị Thần lái xe hỏi: "Tiếu Tiếu, em định xử lý thế nào?"
La Tiếu ngoài cửa sổ: "Bệnh của ông khá nặng. Em cảm tình gì với họ, nếu vì bà nội La thì em chẳng thèm gặp. em là bác sĩ, em nguyên tắc của .
Sở dĩ em nhờ Hoắc Vũ Hạo đến, bắt con cái nhà họ La ở Cát Thị lên ký giấy nợ, là vì Hoắc Vũ Hạo giờ cũng m.á.u mặt ở Cát Thị, họ dám quỵt nợ. Hơn nữa, em sợ lỡ La Thiên Minh mệnh hệ gì, lũ con chối bay chối biến, nên bắt buộc họ và ký tên.
Hiện tại tuy em hận họ, nhưng cũng thể tha thứ, nên em trực tiếp cho vay tiền. Lôi Hoắc Vũ Hạo đỡ cho chúng khối việc phiền phức. Với , bọn họ chắc cũng tính bài cùn mượn trả, em càng thể để họ đạt mục đích.
Hơn nữa, ca phẫu thuật của ông em sẽ trực tiếp mổ chính. Một là em đang nghỉ phép, hai là nhỡ chuyện gì mang tiếng oan, rắc rối lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1079-vo-oi-anh-toi-day.html.]
Tuy nhiên, ngày mai em sẽ giúp họ thủ tục nhập viện, để họ tự chọn bác sĩ điều trị, chuyện đàng hoàng với trong bệnh viện, trọn đạo nghĩa của một đứa con nuôi mặt , chặn họng những kẻ thích đặt điều."
La Tiếu sợ đời đàm tiếu, nhưng lưng cô còn gia đình nhà họ La, nhà họ Cố và nhà họ Lục. Cô thể để nghi ngờ gia giáo của gia đình, càng chuyện ảnh hưởng đến chồng và hai con gái. Thế nên, công tác "giữ thể diện" vẫn cho chu đáo.
Lục Nghị Thần nắm lấy tay La Tiếu: "Bé Tiếu, hồi nhỏ... em khổ quá ... sẽ bù đắp cho em gấp bội."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
La Tiếu rạng rỡ: "Không , qua hết , giờ em hạnh phúc."
Về đến nhà, vẫn đang thức đợi cửa. La Tiếu kể sơ qua tình hình để cả nhà yên tâm nghỉ.
Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt tắm rửa xong xuôi, mắt díp cả . Nghiên Nghiên sà lòng : "Mẹ ơi, con buồn ngủ quá."
"Được , bế con về ngủ nhé."
Nguyệt Nguyệt trong lòng bố xong thì nhắm mắt ngủ luôn.
Cố Thiến Như mang hai cái chăn mỏng : "Ngoài trời lạnh, quấn kỹ cho con kẻo cảm lạnh. Dì bảo ngủ với dì ở nhà mà nhất định chịu, cứ đòi sô pha đợi bố về bằng ."
Bế hai cục cưng về giường, đắp chăn cẩn thận, hôn lên trán mỗi đứa một cái, vợ chồng cô mới về phòng riêng.
La Tiếu tắm, dòng nước ấm chảy qua mặt khiến cô nhớ những ngày tháng khổ cực của nguyên chủ ở nông trường. Cô cảm thấy hành động hôm nay của chẳng gì là quá đáng cả.
Cô lau tóc bước khỏi phòng tắm: "Anh Thần, em xong , tắm ."
Lục Nghị Thần dậy lấy máy sấy tóc, giúp cô sấy khô. Đứng từ phía , qua cổ áo ngủ rộng, thấy phong cảnh lấp ló bên trong, "tiểu Nghị Thần" lập tức biểu tình hưởng ứng.
Anh nhanh chóng lấy đồ ngủ từ tủ, lao phòng vệ sinh tắm chiến đấu siêu tốc. Chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi , lau qua loa mái tóc ném khăn sang một bên.
"Vợ ơi, tới đây..."
---