Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 1073: Không phải không muốn về, mà là không còn mặt mũi nào để về

Cập nhật lúc: 2025-11-17 05:24:20
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

**Tác giả:** Xuân Quang Mãn Viên

 

Cũng như năm, chiều mùng một Tết, La Tiếu và Lục Nghị Thần đưa hai con gái về bên nhà sư phụ, sư nương chúc tết. Họ sẽ ở một đêm, sang ngày hôm mới về nhà nội.

 

Buổi tối bày vẽ xào nấu nhiều, La Tiếu chỉ vài món nhậu đơn giản và ăn lẩu nhúng.

 

Hôm nay sư phụ uống nhiều, cứ lẩm bẩm tự trách dạy con nghiêm. Lục Nghị Thần vất vả lắm mới dìu ông về phòng ngủ.

 

Phùng Thục Mẫn dọn dẹp xong bếp núc, thở dài: “Chung quy vẫn là tâm bệnh của ông .”

 

La Tiếu rót cho sư nương ly nước ấm, nhẹ nhàng : “Sư nương, uống chút nước ạ.”

 

Cô vốn định khuyên giải vài câu, nhưng nghĩ từng trải qua nỗi khổ của , lời khuyên sáo rỗng khó mà , vẫn là tùy ý sư phụ sư nương định đoạt.

 

Tuổi già sức yếu, mỗi dịp tết đến xuân về, chắc chắn hai ông bà cũng chạnh lòng khi thấy nhà con cháu đề huề, vui vầy sum họp. Nếu mấy con chịu về, chân thành chuyện, đừng tổn thương hai ông bà nữa, sư phụ sư nương cũng sẽ mủi lòng mà tha thứ.

 

Thực , chỉ cần ba gia đình giở trò, bản cô cũng mong sư phụ sư nương hưởng niềm vui con cháu quây quần lúc tuổi già. Dù thì cô hiếu thuận đến cũng thể thế tình m.á.u mủ ruột già.

 

Tuy nhiên, La Tiếu vẫn một câu: “Sư nương, dù hai quyết định thế nào, con cũng sẽ luôn ủng hộ.”

 

Phùng Thục Mẫn La Tiếu mỉm , nhưng trong mắt ngân ngấn nước.

 

Sáng hôm , La Tiếu dậy sớm. Lục Nghị Thần phụ giúp cô nấu canh thịt dê cho sư phụ sư nương. Ở đây lò nướng để bánh nướng giòn, nên cô bánh nướng áp chảo, trộn thêm vài món nộm ăn kèm. Hoàn hảo!

 

Tối qua Phùng Thục Mẫn suy nghĩ nhiều nên ngủ muộn, nhưng nhờ gói t.h.u.ố.c ngâm chân La Tiếu đưa hôm nên giấc ngủ khá sâu, sáng nay dậy trễ.

 

Hai ông bà vệ sinh cá nhân xong, tuyệt nhiên nhắc gì chuyện tối qua. Vừa khỏi phòng tiếng Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt gọi: “Ông bà ơi, ăn cơm thôi ạ.”

 

Dương Kiến Thành tươi rạng rỡ, cầm bao lì xì chuẩn từ hôm qua đưa cho hai đứa: “Đây là tiền mừng tuổi ông dành cho các cháu, cất kỹ nhé.”

 

Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt nhận lấy, lễ phép khoanh tay: “Cháu cảm ơn ông ạ.”

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

Phùng Thục Mẫn La Tiếu bưng đồ ăn : “Ngửi mùi chắc chắn là canh thịt dê , thơm quá.”

 

Nhìn thấy Lục Nghị Thần đeo tạp dề, bà gật đầu hài lòng. Dù thế nào thì Tiếu Tiếu của bà cũng chọn đúng . Ở cái thời đại phong kiến , đàn ông chịu xuống bếp nấu canh cho vợ thật sự là hiếm .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1073-khong-phai-khong-muon-ve-ma-la-khong-con-mat-mui-nao-de-ve.html.]

Lục Nghị Thần ló đầu : “Sư phụ, sư nương, ăn cơm ạ.”

 

Dương Kiến Thành ha hả dắt tay hai đứa nhỏ: “Đi nào, uống canh thịt dê thôi.”

 

Mọi ăn gần xong thì tiếng gọi ngoài sân: “Bố, , chúng con về thăm hai đây.”

 

Dương Kiến Thành và Phùng Thục Mẫn , khựng một chút dậy . Nhìn thấy đám trong sân, Dương Kiến Thành lạnh lùng hỏi: “Các về đây gì?”

 

Một thiếu niên chừng mười bảy, mười tám tuổi bước lên: “Ông nội, chúng cháu về thăm ông bà, và đương nhiên, cũng chuyện cầu xin ông bà.”

 

Dương Kiến Thành lạnh nhạt: “Chúng cần các thăm, .”

 

Cậu bé hai vị lão nhân mặt, khẩn khoản: “Ông nội, bà nội, chuyện bao năm qua bố cháu sai . Mấy năm nay bố về , mà là còn mặt mũi nào để về.

 

Ông bà ơi, năm nay cháu thi đại học . với thành tích của cháu, thi các trường ở Kinh Thị e là hy vọng. Nếu cả nhà cháu chuyển về Kinh Thị, hộ khẩu của cháu chuyển về đây thì cháu vẫn còn cửa. Cháu về Kinh Thị, học đại học ở đây để ở gần ông bà.”

 

Vợ chồng con thứ hai, Dương Lập Cương, phía lúc cũng bước tới, quỳ sụp xuống mặt cha : “Bố, , là con sai , con bất hiếu, xin bố tha thứ cho con.”

 

La Tiếu vội bước lên: “Sư phụ, sư nương, chuyện gì thì nhà ạ.”

 

Dương Kiến Thành gì, phòng khách. Phùng Thục Mẫn liếc đứa con trai thứ đang quỳ đất: “Còn mau nhà.”

 

La Tiếu bếp pha một ấm mang lên lui ngoài. Dù cô cũng là ngoài, những việc để họ tự giải quyết với vẫn hơn.

 

Cô dọn dẹp bếp núc sạch sẽ, đó hầm một nồi sườn, hấp một con cá vược, trộn một âu nộm thập cẩm, thái sẵn một đĩa lạp xưởng và sơ chế các loại rau khác để đó. Cuối cùng cô cắm nồi cơm điện.

 

May mà lúc nãy ăn cơm, áo khoác của cả nhà đều để ở phòng ăn. Mặc áo xong, La Tiếu vặn nhỏ lửa bếp ga nồi sườn hầm, để một tờ giấy nhắn cả gia đình bốn lặng lẽ rời .

 

Lên xe, La Tiếu cảm thán: “ là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.”

 

Lục Nghị Thần đưa tay vuốt tóc cô: “Đừng suy nghĩ nhiều quá.”

 

La Tiếu đầu về phía căn nhà cũ: “Em nghĩ nhiều. Chỉ cần sư phụ sư nương vui vẻ, em sẽ ủng hộ vô điều kiện. Chuyện năm xưa liên quan đến đám cháu chắt, đứa bé về Kinh Thị học tập cũng là điều chính đáng thôi.”

 

---

 

###

Loading...