**Tác giả:** Xuân Quang Mãn Viên
Buổi sáng, khi La Tiếu tỉnh dậy thấy hai cô con gái đang tự mặc quần áo. Thời gian cô cố ý rèn cho các con tính tự lập, việc của tự .
Nhìn hai đứa nhỏ vụng về mặc đồ, thỉnh thoảng sang giúp , lòng cô ấm áp lạ thường. Hai tiểu bảo bối của cô mà đáng yêu đến thế.
Nghiên Nghiên vô tình thấy dậy: “Mẹ, dậy ạ. Chúc mừng năm mới !”
La Tiếu dậy, giúp các con chỉnh quần áo cho phẳng phiu: “Sao nay dậy sớm thế?”
Nguyệt Nguyệt bên mép giường, chuẩn xỏ giày: “Bọn con hẹn với chị Nhiên Nhiên, Hạo Hạo , dậy sớm để chúc tết cụ cố ạ.”
Nghiên Nghiên cũng cuống quýt chạy : “Em ơi, giày của chị ?”
Nguyệt Nguyệt xách đôi giày đưa cho chị: “Ai bảo tối qua chị cất gọn gàng.”
La Tiếu mỉm hai con. Xưa nay Nguyệt Nguyệt lúc nào cũng dáng chị hơn. Thấy các con giày xong, cô bảo: “Lại đây chải đầu cho , đầu tóc rối bù thế ngoài .”
Hai chị em khúc khích.
La Tiếu chải tóc gọn gàng, để các con tự đ.á.n.h răng rửa mặt, bôi kem nẻ xong xuôi mới cho hai đứa ngoài.
Nhìn trời sáng rõ, cô cũng ngủ nướng nữa. Dọn dẹp phòng, vệ sinh cá nhân xong, cô cầm xấp bao lì xì chuẩn từ tối qua bước khỏi phòng.
Đến tiền viện, trong bếp tiếng động, thím Đường đang chuẩn bữa sáng. La Tiếu bước : “Thím Đường, chúc mừng năm mới ạ.”
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
“Tiếu Tiếu, năm mới vui vẻ.”
La Tiếu lấy một bao lì xì: “Năm qua vất vả cho thím .”
Thím Đường ngại ngùng xua tay: “Thím già , cháu đừng tốn kém thế, để lì xì cho bọn trẻ con thôi.”
“Thím cứ nhận , lấy cái lộc đầu năm cho may mắn thôi mà.”
Thím Đường nhận lấy: “Ừ, thím cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1070-loi-canh-cao-tu-cha-vo.html.]
Thấy thím Đường nhận tiền, cô mới xắn tay : “Thím Đường, để cháu trộn món nộm thập cẩm nhé, buổi sáng ăn thanh đạm chút cho đỡ ngấy.”
Hai đang bận rộn thì chị dâu Vương Tiểu Hân cũng : “Ôi chao, hai dậy sớm thế. Hôm qua về ngủ cùng lúc mà chị chẳng dậy nổi nhỉ?”
La Tiếu chị dâu đang ngáp ngắn ngáp dài: “Hai cái đồng hồ báo thức chạy bằng cơm nhà em dậy sớm lắm, bảo là hẹn với chị chúc tết, tiễn chúng nó xong em cũng tỉnh ngủ luôn.”
Có ba cùng nên bữa sáng xong nhanh. Khi mợ Vương Đan Lị tới nơi thì cơm canh sẵn sàng. Bà áy náy : “Ngại quá, mợ dậy muộn.”
Vương Tiểu Hân xòa: “Không mợ, hôm qua mợ xe đường dài, chắc chắn là mệt lắm .”
Thức ăn dọn lên bàn thì Lục Nghị Thần cũng bước cổng. Cố Thiến Như tươi : “Về đúng lúc lắm, mau rửa tay ăn cơm.”
Lục Nghị Thần rửa tay, chào hỏi mợ, hai cô con gái cũng sán gần bố.
Mọi ăn nửa bữa thì thấy Khổng Tường Thụy và Lục Dật Đình sang.
Lục Dật Đình trêu: “May mà nhà ông ngoại gần, thì bọn con đói meo .”
Thím Đường thấy hai đến, vội dậy lấy thêm hai bộ bát đũa.
Vương Tiểu Hân Lục Dật Đình sang Khổng Tường Thụy hỏi: “Bên chiến tranh ?”
Khổng Tường Thụy ở rể nhà họ Cố lâu nên cũng chẳng giấu giếm chuyện trong nhà, gắp cái bánh bao kể: “Cậu ruột em dẫn theo em họ đến, nghĩ đến cảnh đó thì nuốt trôi cơm sáng ? Dật Đình đang bầu bí chịu đói , nên em đưa cô chuồn sang đây luôn.”
La Tiếu bật : “Thông minh đấy.”
Sắc mặt Lục Tân Nghĩa chút vui: “Tường Thụy, cảnh nhà con thế nào con là rõ nhất. Con công tác xa nhà, giờ Dật Đình đang mang thai, bụng to càng bất tiện. Trước khi con công tác tư tưởng cho bố con đàng hoàng, bố Dật Đình chịu tổn thương.”
Khổng Tường Thụy thấy bố vợ vui, chuyện hôm qua ông giận, vội thu vẻ cợt nhả: “Con bố, khi con sẽ xử lý thỏa chuyện trong nhà, để Dật Đình an tâm dưỡng thai.”
Lúc sắc mặt Lục Tân Nghĩa mới dịu đôi chút. Ông phong thanh bên nhà thông gia mấy hôm nay chuyện, ông họ đ.á.n.h chủ ý lên đầu con gái , nên cảnh cáo con rể một chút là cần thiết.
---
###