Ngồi trong góc, mặt Tằng Bảo Lương đỏ bừng như gấc chín. Lần ông đến đây là do nhà họ Tằng bên nhà cũ xúi giục, định nhờ Văn Thắng khéo với chồng của Văn Tú xin cho con trai ông một công việc.
Nào ngờ họ bước chân cửa thì nhà họ La ập đến. Chưa kịp mở lời nhà họ La "vả mặt" chan chát. Xét về quan hệ huyết thống, ông còn gần gũi với Văn Thắng hơn cả nhà họ La cơ đấy.
tình thế hiện tại thật tiến thoái lưỡng nan. Đi thì tiếc việc thành, mà ở thì hổ vô cùng vì đến tay , chẳng quà cáp tiền mừng gì.
Bà Chu Quế Phương bảo con cháu mang hết quà cáp . Lúc hàng xóm láng giềng cũng kéo sang chơi, thấy đống đồ nhà họ La mang về mà trầm trồ ghen tị.
Hai chiếc chăn bông dày vỏ lụa cao cấp, hai chiếc chăn len cừu mỏng đời mới, thêm hai bộ chăn ga gối đệm bằng vải Vân Nghiêng (loại vải xịn nhất thời bấy giờ), màu sắc đỏ rực rỡ, là thấy khí hỷ sự tràn ngập.
Bà Chu Quế Phương hiền từ La Văn Thắng: "Cất cháu, đây là quà bác và bác trai chuẩn cho cháu, mong vợ chồng cháu sống hạnh phúc, êm ấm."
La Văn Thắng rưng rưng nước mắt: "Cháu cảm ơn hai bác nhiều lắm ạ."
Chăn ga gối đệm cưới của cũng chỉ chuẩn loại bình thường, ngờ bác cả chu đáo sắm sửa cho những thứ thế .
Ông La Đạo Nhân vỗ vai La Văn Thắng: "Bố cháu mất sớm, bác là bác cả, lo cho cháu chút đỉnh là điều nên mà."
Một hàng xóm xuýt xoa: "Văn Thắng , bác cả bác gái thương cháu thật đấy. Toàn đồ xịn cả, mai nhà gái sang đưa dâu thấy chắc chắn sẽ mát lòng mát , nở mày nở mặt lắm đây."
Thấy đang xúm xít xem quà, La Tiếu lẻn ngoài cổng. Thấy mấy đứa trẻ con đang chơi gần đó, cô hỏi: "Các cháu ơi, cho cô hỏi bốt điện thoại công cộng ở nhỉ?"
Một bé trai giơ tay chỉ: "Cháu ạ, cô thẳng qua bên đường là thấy ngay."
La Tiếu lấy trong túi một thanh sôcôla: "Cảm ơn cháu, cái tặng cháu nhé."
Đám trẻ ùa vây quanh: "Cái gì thế ạ?"
La Tiếu đưa thanh sôcôla cho bé chỉ đường: "Là sôcôla đấy, ngon lắm."
Nói xong cô vẫy tay chào lũ trẻ về phía bốt điện thoại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1052-that-dang-ghen-ti.html.]
Phía vang lên tiếng nhao nhao: "Giang Lệnh, cho bọn tớ ăn thử với!"
Cậu bé tên Giang Lệnh cũng hào phóng, bẻ thanh sôcôla chia đều cho sáu đứa bạn, mỗi đứa một mẩu nhỏ nhấm nháp: "Ngon tuyệt cú mèo!"
Đến bốt điện thoại, La Tiếu gọi cho Bành Minh Đống, báo lượng thực phẩm cần thiết, cố ý đặt dư một chút so với thực đơn ban đầu, dặn dò giao đến buổi trưa.
Cúp máy, Bành Minh Đống gọi ngay cho chi nhánh phân phối, yêu cầu chuẩn đầy đủ và giao hàng 11 giờ trưa.
Xong việc, La Tiếu thong thả bộ về.
Gần đến cổng, cô thấy một chiếc xe tải nhỏ đang chạy tới.
Hàng xóm xung quanh tò mò ngó xem: "Xe chở cái gì thế ?"
Mấy đứa trẻ con chữ reo lên: "Là tủ lạnh! Trên thùng xe chữ kìa!"
Nghe tiếng reo hò, cả xóm đổ xem. Tủ lạnh thời là món đồ xa xỉ, cả khu may chỉ nhà cán bộ to trong đại viện phía mới , chứ dân thường thì đây là cái đầu tiên.
La Tiếu kịp gọi, nhanh nhảu hét vọng sân: "Văn Thắng ơi! Văn Thắng! Có chở tủ lạnh đến cho !"
Người trong nhà tiếng gọi đổ xô cả . Người nhà họ Tằng cũng tò mò theo, thấy chiếc tủ lạnh xe tải mà mắt tròn mắt dẹt.
La Văn Thắng đầu, chiếc tủ lạnh mà ấp úng: "... ... mua tủ lạnh ."
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tài xế giao hàng xem đơn: "Không nhầm ạ. Địa chỉ ghi rõ ràng đây, là La Văn Thắng đúng ?"
La Văn Thắng đang định phân trần thì La Húc Viễn từ phía bước lên: "Chú Thắng, đây là quà cưới của mấy em cháu tặng chú đấy ạ."
La Văn Thắng ngơ ngác: "Các cháu tặng chú quà cưới? ... chú là chú của các cháu mà."
La Húc Viễn : "Chú là chú thật, nhưng quy định con cháu tặng quà cưới cho chú ạ. Với xét về tuổi tác thì bọn cháu còn lớn hơn chú đấy chứ."