Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chẳng mấy chốc đến ngày cưới của chú họ La Văn Thắng hai hôm. Nhà họ La chia hai tốp: Ông bà nội cùng vợ chồng cả La Húc Ngôn, hai La Húc Viễn, La Tiếu và chị họ La Giai Duyệt một bước.
Họ bắt chuyến tàu đêm, nhờ Lục Nghị Thần mua giúp vé giường cho thoải mái.
Trời lạnh cắt da cắt thịt, mang theo trẻ con thì tội chúng quá, nên khi bàn bạc, La Tiếu gửi hai con gái về bên nhà cũ nhờ ông bà Dung chăm sóc.
Họ gọi điện báo cho La Văn Thắng vì quen đường lối .
Xuống tàu khi trời mới tờ mờ sáng, cả đoàn tìm chỗ ăn sáng mới bắt xe về nhà chú La Văn Thắng.
Khi họ đến nơi thì trời sáng rõ. Bên ngoài sân nhà chú Thắng dăm ba tụ tập. Lại gần thì loáng thoáng: "Người nhà họ Tằng đến sớm thế gì nhỉ?"
"Ai mà , chắc lương tâm trỗi dậy đến giúp đỡ chăng?"
" e là ."
" là đến sớm thật, nhưng mong là đừng đến phá đám Văn Thắng, mai là ngày vui của ."
Ông La Đạo Nhân liền rảo bước nhanh sân.
"Văn Thắng ơi, bác đến đây!"
La Văn Thắng tiếng bác cả thì mừng húm, chạy vội từ trong nhà : "Bác cả, bác gái! Các bác đến ạ!"
Nhìn thấy đông đủ con cháu, xúc động: "Mọi đến cả , mau nhà . Em còn đang lo cuối năm bận rộn xin nghỉ ."
Ông La Đạo Nhân : "Mọi chuyến tàu đêm nay, mai tầm là mặt đông đủ."
Mắt La Văn Thắng sáng lên: "Thật ạ? thế vất vả cho quá."
Bà Chu Quế Phương xua tay: "Cả đời cháu mới một đại sự, nhà sắp xếp là về ngay, vất vả chút xá gì."
La Văn Thắng, đàn ông mạnh mẽ, bỗng chốc đỏ hoe đôi mắt: "Có các bác, các chị về, em mới yên tâm ."
Mọi ai nấy đều tay xách nách mang quà cáp nhà. Thấy nhà họ Tằng lù lù trong đó, ông La Đạo Nhân nhạt: "Ở gần cái lợi của ở gần, đến nhanh hơn chúng thật."
La Húc Viễn bồi thêm một câu: "Đến sớm thế là để tặng quà để giúp dọn dẹp đấy ạ?"
La Tiếu mỉa: "Nhà chú Thắng bé tẹo, chắc chú dọn dẹp xong từ đời nào . Chắc là đến mừng tiền cưới đấy, cạn tình cạn nghĩa mà vẫn đến, xem nhà họ Tằng cũng đến nỗi vô lương tâm hết lượt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1051-nguoi-ta-da-lo-lieu-xong-het-roi.html.]
Người nhà họ Tằng đó như đống lửa, mà ở cũng xong. Những đến là em cùng với ông nội La ( mất) và con cháu họ.
Nghe lời mỉa mai của con cháu nhà họ La, mặt họ nóng ran. Họ nào ý định tặng quà giúp đỡ gì, mục đích chính là đến nhờ vả, kịp mở miệng thì "khắc tinh" tới.
Giờ họ chẳng mở lời thế nào. Dù nhà họ La đến đông, nhưng chỉ riêng cô cháu gái ghê gớm thôi cũng đủ "cân" hết cả đám bọn họ . Lần họ nếm mùi lợi hại của cô .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Tằng Bảo Lương, em ruột cùng của ông La Đạo Minh (ông nội La Tiếu), ngượng ngùng dậy, dám thẳng : "Chúng ... chỉ đến xem gì cần giúp thôi."
La Tiếu ánh mắt lấm lét của đám đó là ngay tỏng ý đồ. Năm xưa ông nội cô vì thương em trai em gái cùng mà cam tâm tình nguyện ở nhà họ Tằng trâu ngựa. Vậy mà khi ông , em trai bảo vệ nổi hai đứa cháu ruột (La Văn Thắng và chị gái) sự chèn ép của kế.
Dù ông tiếng trong nhà, nhưng cả gia đình giả câm vờ điếc mặc kệ cháu ruột bắt nạt thì thật quá đáng, thôi thấy gai mắt.
Vợ của ông nhân lúc nhà họ La đến tính sổ với nhà họ Tằng nhanh tay đòi ở riêng. Chắc bà cũng giúp, mà là rước họa thôi.
Con trai Tằng Bảo Lương cứ liếc bố, vẻ mặt sốt ruột.
La Tiếu thấy buồn , chắc chắn gia đình đến đây là việc nhờ vả .
La Văn Thắng lên tiếng phá tan bầu khí gượng gạo: "Bác cả, bác gái, để con đưa ăn sáng nhé."
Ông La Đạo Nhân xua tay: "Thôi khỏi, xuống tàu xong bác cho cả đoàn ăn . Cháu cứ lo việc của cháu ."
Bà Chu Quế Phương quanh nhà: "Người một nhà cả, khách sáo gì. Bác về sớm một ngày là để xem còn việc gì đỡ đần cháu ."
Biết La Văn Thắng thuê nấu cỗ tại nhà, La Tiếu hỏi thẳng: "Chú mua thực phẩm đúng ?"
La Văn Thắng gật đầu: "Chưa cháu ạ. Hôm qua mới lên thực đơn xong. Lát nữa đến phụ giúp chợ mua luôn. Chiều hàng xóm sang nhặt rau giúp, ở quê thế cả."
La Tiếu : "Chú cho cháu xem cái thực đơn ?"
La Văn Thắng lấy tờ thực đơn cửa sổ đưa cho cô. La Tiếu xem lướt qua : "Được , chỗ thực phẩm chú cần chợ mua nữa , lát nữa cháu cho chở đến tận nơi."
La Văn Thắng ngớ : "Cháu quen bán thực phẩm ở đây ?"
La Tiếu gật đầu: "Vâng ạ. Chú Thắng, ý của ông bà nội là ông bà sẽ lo liệu cỗ bàn cho chú. Rượu chú đặt thì thôi, còn phần thực phẩm ông bà bao tất."
La Văn Thắng hiểu , vội từ chối: "Thế , thế chứ? Mọi đừng lo, tiền nong em lo liệu mà, thật đấy."
Ông La Đạo Nhân liếc cháu gái. Việc đó bàn bạc, nhưng cháu gái thế thì ông hiểu ý ngay: "Văn Thắng, cứ quyết định thế . Đây là tấm lòng của bác và bác gái dành cho cháu."