Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 1040: Báo công an giúp tôi với

Cập nhật lúc: 2025-11-17 05:19:35
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Cô em gái cùng khác cha của Nhạc Đào, Giang Nhu Tuệ, rưng rưng nước mắt : "Anh ơi, tuy đây là đầu chúng gặp , nhưng thường xuyên nhắc đến với em. Mẹ bảo nếu sống cùng chúng em thì chắc chắn sẽ là một trai .

 

Em con em đường đột đến đây và bà khó xử, nhưng hiện tại chúng em thực sự còn nơi nào để nữa. Anh giúp chúng em ạ?"

 

La Tiếu cô bé, thầm nghĩ: "Chà, đây mới là cao thủ ." Nhìn qua là ngay một đóa bạch liên hoa chính hiệu, nếu ở thời hiện đại khéo giật giải Oscar cũng nên, lợi hại hơn bà nhiều.

 

Phạm Giang Mai - của Nhạc Đào - thầm đắc ý trong lòng: "Vẫn là con gái thứ hai giỏi, năng khéo léo thế cơ mà."

 

Nhạc Đào sang đám đông đang xem náo nhiệt ngoài cổng: "Thím Khâu, thím báo công an giúp cháu với ạ!"

 

Khâu Nguyệt Hoa sững một chút, nhanh chóng đáp: "Được, thành vấn đề, thím ngay đây."

 

Giang Nhu Tuệ ngờ chiêu bài "nước mắt cá sấu" bách phát bách trúng của thất bại, trong lòng hậm hực: "Anh trai, em là em gái ruột của mà, thật sự niệm tình m.á.u mủ, nhất quyết đuổi chúng em ?"

 

Nhạc Đào lạnh lùng đáp: "Nhà họ Liễu chúng chỉ là con độc đinh, em gái nào cả. Cô đừng nhận vơ họ hàng."

 

Phạm Giang Mai tức điên lên: "Nhạc Đào, thằng khốn nạn ! Bà nội mày dạy mày thế đấy hả?"

 

Nhạc Đào chằm chằm ruột: "Bà tư cách bà nội . Nếu các tìm đến đây nhận vơ họ hàng thì những lời ?"

 

Giang Nhu Tuệ lúc cũng diễn nổi nữa: "Hôm nay , đừng hối hận."

 

Nhạc Đào đỡ bà nội xuống ghế, nheo mắt Giang Nhu Tuệ: " họ Liễu, cô họ Giang, gì mà hối hận?"

 

Lúc Khâu Nguyệt Hoa dẫn theo đồng chí công an từ đồn gần đó tới: "Đồng chí công an, là ở sân đây ạ."

 

Công an hỏi rõ tình hình : "Nếu gia đình họ Liễu đồng ý, các cũng đừng khó nữa. Nếu các chịu rời , buộc mời về đồn việc."

 

Hai con Phạm Giang Mai sợ xanh mặt. Vốn định ăn vạ ở đây, nghĩ rằng hai bà cháu nhà họ Liễu dám đuổi , ai ngờ công an đến. Sợ đưa về đồn thì mất mặt, hai đành xám xịt bỏ .

 

Hết kịch để xem, đám đông hiếu kỳ bên ngoài cũng dần giải tán.

 

Bà Liễu cảm ơn hàng xóm láng giềng giúp đỡ, cháu trai dìu nhà nghỉ ngơi.

 

Phùng Thục Mẫn thở dài cảm thán: " là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh."

 

Nói xong bà trầm ngâm, lặng lẽ về sân nhà .

 

La Tiếu sư nương chạnh lòng nghĩ đến chuyện gia đình . Thực cứ cách một thời gian, quản gia nhà họ Cảnh gọi điện báo cáo tình hình của mấy con cho La Tiếu, nhưng vì chuyện gì lớn nên cô kể với sư phụ, sư nương.

 

Người già thường suy nghĩ nhiều. Theo thời gian, lẽ sư phụ và sư nương cũng nguôi ngoai phần nào, còn hận đến mức nhắc đến tên mấy con đó nữa.

 

La Tiếu nghĩ, nếu hai cụ nghĩ thông suốt, cô sẵn sàng giúp sắp xếp cho họ về Kinh Thị. Còn nếu họ thì cô cũng can thiệp chuyện riêng nhà .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1040-bao-cong-an-giup-toi-voi.html.]

 

Vào sân, La Tiếu thấy sư phụ đang ngắm nghía hai cây mai tịch chiết ghép từ năm ngoái. Một cây Tố Tâm Tịch Mai nụ, chắc vài hôm nữa là nở. Cây Khánh Khẩu Tịch Mai thì vẻ muộn hơn chút. Sư phụ vốn yêu hoa, đặc biệt là lan và mai tịch.

 

Không kịp chào hỏi sư phụ, La Tiếu theo sư nương phòng khách. Thấy bà vẫn còn thẫn thờ, cô hỏi: "Sư nương, đang nghĩ gì thế ạ?"

 

Phùng Thục Mẫn cổng: "Ta nhớ tới mấy đứa con bất hiếu ."

 

La Tiếu rót một cốc nước ấm đưa cho bà: "Sư nương uống chút nước cho ấm bụng ạ."

 

Phùng Thục Mẫn chậm rãi : "Phạm Giang Mai tuy mang tiếng là ruột nhưng từng dạy dỗ Nhạc Đào ngày nào. Ấy mà thằng bé bà nội dạy dỗ , tam quan ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng.

 

Còn và sư phụ con dồn hết tâm huyết nuôi dạy con cái, cuối cùng tạo những kẻ ích kỷ, nhỏ nhen. Rốt cuộc chúng sai ở ?"

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

 

La Tiếu ôm lấy sư nương an ủi: "Sư nương , chuyện quá khứ hãy để nó ngủ yên . Người còn con, Nghiên Nghiên và Nguyệt Nguyệt mà. Nếu cho họ một cơ hội sửa sai, con sẽ sắp xếp đưa họ về Kinh Thị. Còn nếu vẫn gặp, vợ chồng con sẽ họ chăm sóc hai thật ."

 

Có lẽ trút bầu tâm sự nên Phùng Thục Mẫn thấy nhẹ lòng hơn, cơn buồn ngủ kéo đến. La Tiếu dìu bà giường nghỉ, đợi bà ngủ say mới rón rén sân.

 

Dương Kiến Thành thấy La Tiếu liền hỏi: "Sư nương con ngủ ?"

 

La Tiếu gật đầu: "Sư phụ, chuyện qua lâu , nghĩ thế nào ạ?"

 

Dương Kiến Thành vẫn chăm chú cây mai: "Đời ngắn ngủi, ai già cũng mong con cháu sum vầy. gia đình nào cũng như ý nguyện. Đôi khi cứ thỏa hiệp là họ sẽ thật lòng hối cải. Chi bằng cứ sống tự tại như bây giờ hơn."

 

La Tiếu sư phụ hạ quyết tâm.

 

Sư nương cũng ý định gọi con cái về. Chuyện nhà hàng xóm hôm nay và thái độ của Nhạc Đào tác động mạnh đến bà, khiến bà cảm thấy thất bại trong việc giáo d.ụ.c con cái. Nỗi đau năm xưa mà những đứa con gây cho hai ông bà quá lớn.

 

La Tiếu đồng hồ, nghĩ trời lạnh thế ăn lẩu là hợp nhất. Hôm sư phụ còn bảo đợi cô sang cùng ăn cho vui, hai ông bà ăn buồn tẻ lắm.

 

bếp kiểm tra, thấy sẵn thịt bò, thịt cừu, tuy nhiều nhưng đủ cho bữa lẩu. Cô mang theo tôm sú, tiện thể món tôm viên tự chế. Thế là cô bắt tay chuẩn .

 

Nếu là khi, tiếng cô lục đục trong bếp, sư phụ giúp một tay . giờ ông vẫn tần ngần cây mai, La Tiếu ông đang cố tỏ mạnh mẽ thôi chứ trong lòng cũng ngổn ngang trăm mối.

 

Thấy trong tủ lạnh còn thịt lợn đông lạnh, cô lấy rã đông để thịt viên. Cô sơ chế tôm, băm nhỏ, ngâm rong biển, rửa rau cải thảo, thái khoai tây, khoai lang, thái thịt bò thịt cừu, chuẩn nước lẩu.

 

Đang xào gia vị lẩu thì tiếng rao bán đậu phụ bên ngoài. La Tiếu vội chạy cổng, thấy bán rong đẩy xe qua.

 

Cô mua một bìa đậu phụ và ít giá đỗ để lát nộm.

 

Hàng xóm cũng mua đậu, thấy La Tiếu liền hỏi thăm: "La Tiếu đấy , mua đậu món gì ngon thế?"

 

La Tiếu trả tiền đáp: "Sư phụ cháu thèm lẩu mấy hôm nay ạ. Tiện hôm nay cháu sang chơi, đông ăn cho vui."

 

Mọi xuýt xoa: "Phải đấy, ăn lẩu đông mới vui. Giáo sư Dương và giáo sư Phùng cô học trò hiếu thảo như cháu đúng là phúc."

 

 

Loading...