Ăn trưa xong, hai nghỉ ngơi mà ngay đến địa điểm thứ hai. Đây là một căn nhà mặt tiền sát đường, cao ba tầng, mỗi tầng rộng 180 mét vuông. Bố chủ nhà qua đời, ba chị em họ khiếu kinh doanh nên chỉ đành cho thuê. Tuy nhiên, cả ba đều sống và việc ở Kinh Thị, việc bất tiện.
Lần họ về giỗ ba năm cho bố, nhân tiện bán đứt căn nhà khi rời . Họ cầm tiền cho gọn nhẹ. Vì tiền lớn nên ít mua ngay, mấy chị em họ cũng đang sốt ruột.
La Tiếu xem xong thì thấy mức giá 15 vạn họ đưa là cao. Căn nhà xây từ những năm 50, tuy vật liệu nhưng do bảo dưỡng nên xuống cấp trầm trọng, sử dụng đại tu bộ.
Vì thế La Tiếu trả giá: "Nếu 12 vạn thì chiều nay chúng sang tên giao tiền luôn. Còn cao hơn thì thôi ."
Ba chị em chủ nhà lưỡng lự, bớt một lúc 3 vạn, tính mỗi mất toi 1 vạn, họ cam lòng nên chịu nhả .
Nếu tính đến giá trị bất động sản , chỉ xét tình trạng hiện tại thì căn nhà đúng là đáng giá 15 vạn. Không sửa sang thì thể dùng .
Thấy , La Tiếu hiệu cho Quý Lâm bỏ . Ba chị em thấy khách thật thì cuống quýt gọi : "Khoan , giá cả thể thương lượng thêm mà."
La Tiếu dừng bước: "Chúng thật lòng mua, nếu các chị thật lòng bán thì hãy đưa mức giá hợp lý. Hiện tại giá nhà mới xây ở Kinh Thị cũng chỉ tầm 1.600 một mét vuông, các chị nghĩ căn nhà cũ nát thể bán 15 vạn ?"
"Cô đó là nhà ở, còn đây là cửa hàng mặt tiền, giá trị thương mại cao hơn chứ."
" nhà các chị xây từ những năm 50, kết cấu bên trong hỏng hóc nhiều, dùng tốn một khoản lớn để sửa chữa. Căn kịch kim cũng chỉ tầm 10 vạn thôi."
Ba chị em im lặng . Sau một hồi bàn bạc riêng, em trai : "Thế , vẫn giá 15 vạn, nhưng chúng sẽ bán kèm cả cái sân phía cửa hàng cho các cô."
La Tiếu cân nhắc, thấy giá cũng tạm chấp nhận : "Vậy chúng xem qua cái sân đó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1034-tranh-rac-roi-ve-sau.html.]
"Không vấn đề gì, ngay bây giờ cũng ."
Cái sân ngay lưng cửa hàng, diện tích lớn nhưng cũng là một kiểu tứ hợp viện nhỏ xinh: ba gian nhà chính, hai bên mỗi bên ba gian sương phòng. Cổng còn hai phòng kho nhỏ.
Trong sân nhà vệ sinh riêng, dùng nhà vệ sinh công cộng ngoài phố, bù sân vườn dọn dẹp khá sạch sẽ.
Vốn dĩ họ định giữ căn nhà kỷ niệm, vì mấy năm mới sửa sang . nghĩ đến việc ít dịp về, để cũng phí hoài, ai chăm sóc.
Thế là họ bàn giữ căn nhà bố từng ở nơi chốn về, còn căn nhà nhỏ và cửa hàng phía thì bán hết.
Xem xong, La Tiếu nhận xét: "Căn nhà cũng tàm tạm, nhưng đáng giá 5 vạn ."
Người em trai nhíu mày: "Cô cũng thấy đấy, giá nhà đất đang tăng vùn vụt. Nếu chúng sống ở đây thì còn lâu mới bán."
La Tiếu gật đầu: "Thôi . thấy trong nhà và tầng 3 cửa hàng còn một đồ nội thất cũ. Nếu các chị để bộ đồ đạc đó thì đồng ý giá 15 vạn."
Ba chị em ngờ La Tiếu đề nghị như . Vốn dĩ họ cũng ngại mang vác cồng kềnh nên đồng ý ngay tắp lự.
La Tiếu thầm tính toán, 15 vạn cho cả cửa hàng và cái sân là quá hời. Hơn nữa, cô để ý mấy món đồ nội thất là đồ cổ giá trị. Nhân lúc họ giá trị thực sự thì chốt luôn cho rõ ràng, tránh rắc rối về .
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Thỏa thuận xong xuôi, họ nhờ cán bộ khu phố giấy tay chứng, mời cả hàng xóm sang ký tên. Giấy tờ ghi rõ ràng giá 15 vạn bao gồm cả nhà đất và bộ đồ đạc bên trong.
Xong xuôi, La Tiếu gọi điện cho Lục Nghị Thần, bảo đến Cục Quản lý nhà đất đợi cô.
Mọi việc diễn suôn sẻ. Nhờ sớm nên thủ tục tất nhanh chóng, La Tiếu cầm giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà trong tay mà lòng vui phơi phới.