Xuyên Không Về Thập Niên 80: Thiếu Nữ Dị Năng - Chương 1030: Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh

Cập nhật lúc: 2025-11-17 05:01:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lục Nghị Thần trả lời trực tiếp câu hỏi, chỉ siết chặt vòng tay ôm cô hơn: "Anh mặc kệ kiếp kiếp là cái gì, chỉ hiện tại em là vợ , là của các con , là tâm can bảo bối của , là sẽ cùng hết cuộc đời ."

 

La Tiếu dựa n.g.ự.c mỉm hạnh phúc: "Vâng, câu em thích , cảm ơn Thần."

 

Lục Nghị Thần vùi mặt hõm cổ cô, kìm hôn nhẹ lên làn da thơm mát. La Tiếu vòng tay ôm lấy , khẽ gọi: "Anh Thần."

 

Từ khi thương, "ăn chay" suốt thời gian dài, giờ phút ham trỗi dậy mãnh liệt.

 

Lúc nãy ở nhà , dì út bảo tối nay để hai đứa nhỏ ngủ cùng dì, đồng ý ngay lập tức, đúng là cầu ước thấy.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.

Lục Nghị Thần dậy đóng cửa sổ, kéo rèm, bế bổng vợ lên giường. Lâu ngày gần gũi, chẳng mấy chốc lửa tình bùng cháy dữ dội. Chỉ là khi Lục Nghị Thần với tay tìm "áo mưa" ở chỗ cũ thì... sờ soạng một hồi chẳng thấy gì.

 

Tên lên dây mà b.ắ.n , nhưng nghĩ đến việc nhỡ dính bầu vợ chịu khổ, kìm nén d.ụ.c vọng, mồ hôi vã như tắm: "Tiếu bảo, hết 'đồ bảo hộ' , để chạy ngoài mua."

 

Nói định xuống giường, nhưng La Tiếu giữ : "Muộn thế định mua?"

 

Cô thầm nghĩ thời như đời , cửa hàng tiện lợi và shop lớn 24h mọc lên như nấm. Giờ ngoài chắc cũng công cốc, mà chạy đến bệnh viện gần đây mua nhỡ gặp quen thì hổ c.h.ế.t mất.

 

Thế là cô kéo xuống. Lục Nghị Thần cúi đầu hôn cô một cái: "Không , em cấm vận lâu thế , hôm nay gì thì cũng 'ăn thịt'."

 

La Tiếu bật : "Em bảo cho ."

 

Lục Nghị Thần lắc đầu quầy quậy: "Không , nhỡ bầu thì em khổ. Anh ngoài một lát, về ngay mà."

 

Anh bật đèn, định mặc quần áo thì tiếng dì út gọi vọng : "Nghị Thần ơi, hai đứa ngủ sớm nhé, Nghiên Nghiên với Nguyệt Nguyệt ngủ ở nhà , chờ cửa ."

 

Nghe , La Tiếu khúc khích. Dì út thế tức là cổng lớn cài then . Cửa gỗ ngày xưa nặng trịch, mở là kêu cọt kẹt, phòng thím Đường ngay sát cổng, chắc chắn sẽ phát hiện.

 

Định trèo tường thì càng thể. Trước đây nhà neo , chỉ ông cụ, dì út và thím Đường, nên tường rào cắm đầy mảnh chai sắc nhọn để chống trộm.

 

Lục Nghị Thần thấy vợ đến run cả liền lao cù lét. Hai đùa giỡn một hồi, chẳng ai kìm lòng , cuối cùng chuyện gì đến cũng đến...

 

Hôm là chủ nhật, hai ngủ nướng đến tận trưa mới dậy. La Tiếu nhẩm tính hôm qua hình như là ngày an , chắc xui xẻo đến mức dính bầu , nên cũng chẳng để tâm lắm.

 

Bữa trưa, Cố Thiến Như bày bát đũa : "Bố ơi, cả gọi điện về bảo năm nay cả nhà sẽ về ăn Tết."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1030-moi-cay-moi-hoa-moi-nha-moi-canh.html.]

Ông cụ Cố nhận bát cháo La Tiếu múc cho: "Năm nay nghỉ ?"

 

Cố Thiến Như gắp cho ông cụ chiếc bánh bao tam tiên ông thích nhất: "Chắc là ạ. Chị dâu bảo năm nay về lâu hơn khi, nhiều thời gian bầu bạn với bố."

 

Ông cụ Cố gì, nhưng nụ môi cho thấy ông đang vui.

 

Lục Nghị Thần ông ngoại: "Ông ơi, con ở bên đó mười mấy năm , xin chuyển về Kinh Thị ạ? Ở gần thì tiện bề qua chăm sóc ông hơn."

 

Ông cụ Cố ăn xong chiếc bánh bao, thủng thẳng : "Ông già gì mà cần bầu bạn, công việc là quan trọng nhất. Hơn nữa, mợ con mà về Kinh Thị thì đám bên kéo đến loạn suốt ngày, mà yên . Cậu con e là cũng ảnh hưởng lây."

 

Lục Nghị Thần im lặng. La Tiếu thì rõ lắm về chuyện của mợ ruột chồng .

 

Ăn xong, Cố Thiến Như dắt hai đứa nhỏ dạo. Thạch Đầu và Thái Phong về phòng học bài. La Tiếu về phòng mới hỏi chồng: "Chuyện nhà mợ là thế nào hả ?"

 

Lục Nghị Thần thở dài: "Mợ mồ côi từ nhỏ, cô ruột nuôi lớn. Mãi đến năm 13 tuổi mới bố đón về. Lúc đó vợ kế của bố mợ sinh hai đứa con , mợ về đó ngày lành tháng nào.

 

Ăn đủ no, mặc đủ ấm, còn đ.á.n.h mắng, coi thường. Cô ruột mợ xót cháu, đến tận nhà cãi tay đôi với mụ dì ghẻ. Mụ mẩy, nhất quyết cho mợ ở .

 

Nhà cô ruột mợ cũng chẳng khá giả gì, nhưng vẫn c.ắ.n răng đón mợ về nuôi tiếp. Vì thế khi kết hôn, mợ chăm lo cho nhà cô ruột.

 

Chuyện vốn chẳng gì, nhưng mụ dì ghẻ gia cảnh thì mò đến, nào trấn lột thứ gì là chịu về. Mụ thuộc dạng gì mụ cũng giả điếc, mặt dày vô liêm sỉ.

 

Hồi đó mợ ở khu gia binh, cứ cách một thời gian mụ đến loạn một trận. Cậu phiền quá, cơ hội liền xin chuyển công tác xa.

 

Ở xa Kinh Thị thì nhà đến quấy rầy , nhưng khổ nỗi mấy năm nay mợ mãi con. Nhà đẻ mợ liền nảy ý định ép mợ nhận con của họ con thừa tự, mục đích chính là nhắm gia sản của .

 

Mợ thì kiên quyết từ chối.

 

Sau bà ngoại mới ý định để kế thừa hương hỏa nhà họ Cố. Bao nhiêu năm trôi qua, nhà đẻ mợ vẫn từ bỏ ý định đó. Lúc chúng cưới, nhà đó còn đến tận nơi chặn đường gây sự.

 

Không mợ nhu nhược dễ bắt nạt, mà là mấy đứa em cùng cha khác của mợ đều di truyền cái tính của ruột chúng nó: trơ trẽn, mặt dày, ."

 

La Tiếu : "Cậu là quân nhân mà? Âm thầm cho chúng vài bài học xem dám ho he nữa ."

 

Lục Nghị Thần xoa đầu vợ: "Lúc đó vì chuyện thể sinh con nên cảm thấy với mợ, to chuyện. Nên vài chúng nó quậy phá, xin chuyển luôn."

 

La Tiếu thầm nghĩ, đúng là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Nếu chuyển về Kinh Thị mà suốt ngày quấy nhiễu thì thà ở xa còn hơn, nghĩ đến thôi cũng thấy mệt mỏi .

 

 

Loading...