Lần , cấp dốc lực hỗ trợ cả về nhân lực lẫn các phương diện khác. Căn cứ kết quả thẩm vấn, họ còn tóm gọn ít "cá lọt lưới" đang ẩn náu tại Kinh Thị, nhờ đó mà tình hình an ninh trật tự ở đây cải thiện đáng kể, ai nấy đều vui mừng.
Sau khi về Kinh Thị, La Tiếu xin nghỉ phép ở nhà để tiện bề chăm sóc Lục Nghị Thần. Hai đứa nhỏ bố thương thì lóc t.h.ả.m thiết.
La Tiếu dỗ dành hai cô con gái rượu: "Nào, ngoan nào, nữa, nếu bố sẽ đau lòng lắm đấy. Bây giờ bố thương nên chỉ thể sấp thôi. Quan trọng nhất là bố thương vì cứu đấy, bố lợi hại đúng nào?"
Nghiên Nghiên thì nín , trườn khỏi lòng La Tiếu, đến bên giường hôn chụt lên má Lục Nghị Thần: "Nghiên Nghiên hôn bố cái là hết đau ngay. Bố giỏi lắm, bố bảo vệ mà."
Lục Nghị Thần cái mũi đỏ ửng vì của con gái lớn, vội đưa tay vuốt ve dỗ dành: "Nghiên Nghiên cũng giỏi lắm, con hôn bố hết đau luôn . Cảm ơn Nghiên Nghiên nhé."
Nguyệt Nguyệt thấy cũng lạch bạch chạy tới: "Thật sự đau nữa ạ?"
Để hai con yên tâm, Lục Nghị Thần gật đầu chắc nịch: "Thật sự đau chút nào."
Nguyệt Nguyệt xong liền toe toét, trèo lên cái ghế nhỏ đặt cạnh giường leo lên, quỳ gối cạnh bố, đưa tay ấn nhẹ m.ô.n.g : "Bố ơi, thật sự đau ạ?"
Lục Nghị Thần đầu với con gái út: "Thật sự đau, Nguyệt Nguyệt yên tâm ."
Nguyệt Nguyệt gật gật cái đầu nhỏ, giọng non nớt: "Thế thì con yên tâm . Bố mà đau là con với chị buồn lắm đấy."
Nói cô bé định trèo xuống, ai ngờ luống cuống thế nào hai tay chống thẳng vết thương m.ô.n.g bố. Lục Nghị Thần đau đến toát mồ hôi hột nhưng vẫn c.ắ.n răng chịu đựng. La Tiếu vội vàng bế thốc Nguyệt Nguyệt xuống, sợ hai đứa nhỏ hoảng sợ: "Thôi , hai đứa ngoài chơi , để bố còn nghỉ ngơi. Có nghỉ ngơi nhiều thì vết thương mới mau lành ."
Đợi hai đứa nhỏ khuất, La Tiếu mới bật : "Thế nào, con gái quan tâm sướng quá còn gì?"
Cô vén chăn lên kiểm tra, cú ấn tay "trời giáng" của Nguyệt Nguyệt vết thương rỉ máu. La Tiếu xót xa: "Từ giờ cho chúng nó leo lên giường nữa, thêm vài cú thế thì bao giờ mới khỏi ?"
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1027-toi-kho-qua-ma.html.]
Lúc cơn đau dịu , Lục Nghị Thần xòa: "Không , con gái cố ý , con sẽ cẩn thận hơn mà. Với chẳng em ở đây ?"
Không ngờ hai đứa nhỏ , thấy La Tiếu đang miếng băng gạc dính máu, chúng ngây đó, vẻ mặt hoang mang. Nguyệt Nguyệt mếu máo: "Mẹ ơi, bố thế ạ? Bố bảo đau cơ mà?"
La Tiếu vẫy hai con gần: "Vết thương của bố đau như lúc đầu nữa, nhưng nó lành hẳn nên vẫn động các con ạ."
Nguyệt Nguyệt hiểu vấn đề, òa nức nở: "Có tại lúc nãy con ấn nên bố mới chảy m.á.u ạ?"
La Tiếu dối con, nhẹ nhàng giải thích: " , Nguyệt Nguyệt thông minh lắm. bố trách con , vì con chỉ vô tình thôi mà, đúng ? Lần chúng chú ý hơn là ."
Nguyệt Nguyệt mắt ngấn lệ: "Con ạ, con sẽ thế nữa. Con xin bố, lúc nãy bố đau lắm ạ?"
Lục Nghị Thần chịu nổi khi thấy con gái : "Không con gái, giờ bố hết đau ."
La Tiếu sai bảo: "Nguyệt Nguyệt, con lấy khăn mặt lau mồ hôi cho bố ."
Nguyệt Nguyệt lon ton chạy phòng tắm, kiễng chân mãi mới lấy chiếc khăn xuống: "Bố ơi, con lau mặt cho bố."
Lục Nghị Thần hạnh phúc: "Cảm ơn Nguyệt Nguyệt, đúng là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ của bố."
Nghiên Nghiên bên cạnh thấy thế liền hỏi: "Thế còn con thì ạ?"
Lục Nghị Thần vẻ mặt của con gái lớn, mà trả lời khéo là "ngập lụt" trong nước mắt ngay, vội vàng : "Đương nhiên Nghiên Nghiên cũng là áo bông nhỏ tri kỷ của bố , các con đều là bảo bối của bố cả."
Nghiên Nghiên mới tươi tỉnh trở : "Vâng, con cũng là áo bông nhỏ, là bảo bối của bố."
Thấy con gái , Lục Nghị Thần mới thở phào nhẹ nhõm, sang vợ cầu cứu, ánh mắt như : "Anh khổ quá mà..."