Ninh Tử Bình dẫn Uông Hải Lan quán cơm nhỏ đối diện Cung Tiêu Xã. Vừa bước , nhân viên phục vụ nhiệt tình chạy tới hỏi: “Hai vị dùng gì ạ?”
Thái độ niềm nở hơn hẳn mấy tiệm cơm quốc doanh. Ninh Tử Bình thực đơn dán tường: “Cho một đĩa thịt lợn xào ớt, một đĩa đậu phụ gia đình, thêm hai bát mì thịt kho.”
Nhân viên báo món xuống bếp xong thì mang một ấm nước: “Hai vị uống chút nước cho đỡ khát.”
Uông Hải Lan chút chê bai quán xá tồi tàn, nhưng cũng dám tỏ vẻ tiểu thư quá mức, lấy nước nóng tráng qua cốc mới rót hai cốc nước, đưa một cốc cho Ninh Tử Bình: “Tử Bình, tiếp theo ?”
Ninh Tử Bình uống một ngụm nước: “Lát nữa thôn tìm cán bộ thôn hỏi xem, kiểu gì họ cũng chút tình hình. Vốn nghĩ chuyển từ trạm máy móc thì ở đây rõ nhất, xem tính sai . Lát nữa mua ít đồ, thôn thăm hỏi một chút, nếu họ cũng thì chúng đành lên thành phố thử vận may .”
...
Ở một diễn biến khác, La Tiếu lười biếng nhấc điện thoại ghế sô pha: “A lô, ai đấy ạ?”
“Tổng giám đốc La, là , Hồ Đông Hùng đây.”
“Sao gọi điện giờ , việc gì ?”
“Có chút chuyện báo cáo với cô.”
“Nói .”
“Mấy hôm công tác nơi khác, căn cứ Tô Châu gọi gấp cho ba . Khi gọi , phụ trách bên đó báo là con gái của Thường Thanh tên Thường Uyển Di đến, là bạn bè trong nhà hỷ sự, dùng rau của Nhất Phẩm, liền đồng ý.
ngờ rau bốc lên xe, Thường Uyển Di đề cập chuyện trả tiền, gọi lái xe định thẳng. Nhân viên ngăn , cô bảo bố cô giúp chúng lấy mảnh đất , rau coi như là thù lao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-thap-nien-80-thieu-nu-di-nang/chuong-1010-sao-may-khong-bao-tao-biet-bay-len-troi-luon-di.html.]
Lúc nhận tin thì nghĩ đừng để chuyện bé xé to, nên bảo họ cứ để cô , định bụng về sẽ đích đến nhà họ Thường chuyện với Thường Thanh một tiếng. Ai ngờ bận quá nên lỡ dở.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Ting Ting Tang Tang để ủng hộ ad nhé.
Không ngờ hôm nay Thường Uyển Di đến, còn lái cả một chiếc xe tải lớn biển đôi. rõ mối quan hệ giữa cô và bên đó rốt cuộc thiết đến mức nào nên dám tùy tiện xử lý.”
La Tiếu khẩy một tiếng: “Đây là coi là kẻ ngốc nhiều tiền chắc? Gọi điện cho Thường Thanh bảo ông qua thanh toán rau chở ngay. Nhất Phẩm của chúng từ bao giờ cho phép ghi nợ thế?”
Hồ Đông Hùng hiểu ý ngay: “Đã rõ, gọi điện ngay đây.”
Thường Thanh đang bận bù đầu với công việc thì nhận điện thoại. Nghe bên nhắc đến Nhất Phẩm, ông mới là ai: “Anh gọi việc gì ?”
Hồ Đông Hùng thuật ngắn gọn sự việc: “Nhất Phẩm chúng bao giờ cho nợ. Lần cũng là nể mặt ông, nhưng hôm nay thiên kim tiểu thư nhà ông dẫn lái cả xe tải hạng nặng đến, e là tiền nhỏ. Ông xem thể đích qua một chuyến ? Chứ nợ lớn thế , chúng sợ xảy chuyện, mong ông thông cảm.”
Nghe điện thoại xong, mặt Thường Thanh đen như đ.í.t nồi: “ qua ngay đây. Hỏi giúp tiền rau thiếu là bao nhiêu?”
Hồ Đông Hùng tờ hóa đơn tay: “Lần cũng nhiều lắm, tổng cộng là 332 đồng 7 hào, ông đưa chẵn 300 là .”
Đầu dây bên , Thường Thanh con mà hộc máu. Nếu Thường Uyển Di đang ở mặt, ông chỉ tẩn cho một trận.
Cúp điện thoại, kiểm tra túi thấy còn đúng 12 đồng, ông vội vàng chạy vay mượn đồng nghiệp một vòng, nhưng vẫn đủ.
Hết cách, ông đành chạy lên phòng tài vụ ứng tiền lương mới gom đủ 330 đồng. Ông nghĩ bụng bớt lẻ thì còn , chứ bắt bớt hơn ba mươi đồng thì còn mặt mũi nào.
Khi ông hộc tốc chạy đến căn cứ Nhất Phẩm, thấy con gái đang chống nạnh c.h.ử.i đổng: “Bố tao chính là ân nhân của cô ! Mảnh đất ở ngoại ô là do bố tao giúp cô mới lấy đấy. Sao hả? Giờ trở mặt nhận ? là đồ vong ân phụ nghĩa!”
Cô ả còn định thêm gì đó thì ai đó từ phía kéo giật , tát cho một cái cháy má: “Tao còn tao năng lực lớn đến thế, thể giúp lấy đất cơ đấy! Sao mày bảo tao bay lên trời luôn ?”
Thường Uyển Di ôm mặt, trố mắt đ.á.n.h , ngờ bố xuất hiện ở đây.