Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Kiếm Cơm Nuôi Chồng - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-11-01 22:32:49
Lượt xem: 117
Lúc ăn cơm chiều, An Tu Cẩn nói chuyện rộn rã cùng Hoắc Trung Khê và Bản Ngã Sơ Tâm, khoe khoang giới thiệu về những nới hắn đã đến, những cảnh đẹp hiếm có. Hai người kia không biết chuyện buổi chiều hắn đi chôn cất thê tử mình, rất phấn chấn đàm luận, đặc biệt là Bản Ngã Sơ Tâm, chay mặn nói tuốt.
An Tĩnh Huyên không ăn cơm, Thẩm Hi đi xem cô bé, chỉ thấy Tĩnh Huyên yên tĩnh ngồi trên giường đất, ngẩn người không biết đang nghĩ gì, đôi mắt sưng đỏ lên, híp lại không mở ra nổi.
Thẩm Hi không biết nên khuyên nhủ thế nào, mọi lời nói lúc này đều là vô nghĩa, nối đau mẫu thân qua đời không có bất luận điều gì xoa dịu được. Nàng chỉ đành ôm lấy cô bé, An Tĩnh Huyên dui đầu vào n.g.ự.c Thẩm Hi, khụt khịt nấc lên, nhưng đã không rơi nổi một giọt lệ.
Buổi tối phu thê nằm trên giường, Thẩm Hi kể lại chuyện hôm nay An Tu Cẩn an táng mẹ con Cù Minh Tuyết cho Hoắc Trung Khê, hắn nghe xong, thở dài: “An Tu Cẩn là người quyết đoán nhất mà ta từng biết. Khi đó buổi sáng hắn mới phát hiện An Tu Thận bị tù cấm, giữa trưa đã đến Kiếm thần sơn, buổi chiều liền viết chiếu thư thoái vị, nhờ ta cứu An Tu Thận ra, lại phò trợ hắn lên ngôi. Đây không phải là chuyện đơn giản như huynh trưởng cho đệ đệ làm gia chủ như trong những nhà bình dân bá tính, mà chuyện này quan hệ đến vị trí của vua một nước, cũng quan hệ đến chuyện hậu thế con cháu dòng nào nắm quyền, quan hệ đến bá tính thiên hạ, hắn nói nhường là nhường, nếu đổi làm người khác có lẽ đã không làm được dứt khoát như thế.” Trong lời nói Hoắc Trung Khê đầy ý tán thưởng.
Thẩm Hi nghĩ nghĩ, cảm thấy hành động của An Tu Cẩn nằm ngoài dự đoán của mọi người, hoàn toàn phá vỡ âm mưu của Cù Minh Tuyết, thật sự không cần đánh đã thắng. Chỉ là chuyện này cũng chỉ có An Tu Cẩn có thể làm được, nếu đổi làm người khác, như Thẩm Hi vậy, có lẽ nàng sẽ suy nghĩ nhiều ngày, hoặc là đi tìm Cù Minh Tuyết cãi nhau, khiến nàng ta thả người, như vậy sẽ khiến Cù Minh Tuyết sinh nghi, chuẩn bị đối kháng, chỉ sợ về sau khó đối phó được. An Tu Cẩn có lẽ không phải người thích hợp làm hoàng đế, nhưng tuyệt đối không phải là người điên điên khùng khùng như hắn biểu hiện, có lẽ biểu hiện ngốc nghếch của hắn chỉ là vỏ bọc để hắn tự bảo vệ mình mà thôi.
Hoắc Trung Khê vuốt tóc Thẩm Hi, nói: “Bây giờ nàng đang có thai, đừng nên nghĩ nhiều. Cù Minh Tuyết chỉ là gieo gió gặt bão, nếu nàng ta có thể buông bỏ tất cả để ẩn cư núi rừng như nàng liền sẽ không phải chịu kết cục như vậy. An Tu Thận cũng không định g.i.ế.c nàng ta, tình cảm huynh đệ giữa An Tu Cẩn với An Tu Thận thân mật hơn nàng nghĩ, hắn sẽ không khiến An Tu Cẩn phải thương tâm.”
Thẩm Hi tò mò: “Trong hoàng gia cũng có tình cốt nhục ư?”
“Hai người kia không giống, hai huynh đệ họ không chỉ bên nhau từ nhỏ, An Tu Cẩn còn cứu mạng An Tu Thận, huống chi huynh đệ nhà họ chỉ có hai người. Được rồi, không nói nữa, hôm nay con có đạp nàng không?” Hoắc Trung Khê đưa tay đặt lên bụng Thẩm Hi, tựa hồ cảm nhận động tĩnh bên trong.
Nhắc đến hài tử trong bụng, Thẩm Hi mới thoát khỏi không khí bi thương từ chiều nay. Nàng đặt tay mình lên mu bàn tay hắn, dịu dàng nói: “Có. Đứa nhóc này không ngoan ngoãn như Tiểu Hiệp lúc trước, xem ra sau này cũng là một thằng nhóc nghịch ngợm đây.” Hoắc Trung Khê hôn nhẹ lên mặt nàng: “Khi nàng có Tiểu Hiệp ta không được ở bên, đứa nhỏ này chắc chắn ta sẽ không đi đâu cả, bầu bạn nàng chăm sóc nàng. Nương tử, nàng vất vả rồi.”
Thẩm Hi nhìn khuôn mặt hắn mờ ảo trong bóng đêm, không khỏi cười: “Kiếm thần đại nhân của ta sao hôm nay lại phiến tình như vậy?”
Hoắc Trung Khê thấp giọng: “Nàng chỉ biết trêu cợt ta... mà này, đừng gọi là là Kiếm thần đại nhân, người khác gọi thì không sao, nhưng nàng gọi thì...” hắn vừa nói vừa cầm tay nàng đưa xuống phía dưới.
Thẩm Hi không nhịn được cười, người này đúng là thú vị quá đi mất, điểm bình tĩnh thấp như vậy, một câu thôi cũng động tình rồi.
Sờ sờ cái bụng tròn vo của thê tử, Hoắc Trung Khê không tiếp tục đề tài khi nãy, nói: “Nàng nói xem thai này sẽ là con trái hay con gái?” Thẩm Hi hài hước trả lời: “Chàng gieo hạt giống mà lại không biết sẽ thu được quả gì à?”
Hoắc Trung Khê nghe vậy, nghẹn họng không nói được một lời, hắn ôm lấy nàng, cắn nhẹ lên cổ nàng một cái, oán giận: “Nữ nhân hư này, nàng chỉ biết trêu cợt ta, từ lúc hai ta mới gặp nhau ta đã bị nàng bắt nạt rồi.” Thẩm Hi nhớ đến lúc trước hai người còn ở Tây Cốc trấn, không khỏi nói mát: “Ta bắt nạt chàng lúc nào? Vũ lực của chàng cao như vậy, tiểu nữ tử ta làm sao đánh lại được? Lúc trước hai ta ở trấn nhỏ kia phải gọi là ‘thông đồng với nhau’ chứ, ta mới chỉ gợi một tí, chàng đã...” Nàng chưa kịp nói xong, đã bị Hoắc Trung Khê hôn lên, đẩy hết lời nói vào lại trong bụng.
Sau nụ hôn dài, Hoắc Trung Khê nhẹ giọng nói: “Đứng đắn nào, không được nói bừa.” Thẩm Hi nhấc gối lên chạm chạm vào thanh sắt nóng hổi kia, cười: “Ta chỉ là nói bừa thôi, chàng mới là làm bừa ấy. Lúc chàng làm bộ đứng đắ, nương tử ta đành phải làm bộ không đứng đắn mà phụ họa vậy.”
Hoắc Trung Khê hoàn toàn nghẹn lời, hắn rốt cuộc hiểu ra một chân lí, nếu nói lời âu yếm hay tình thú trong khuê phòng, hắn không bao giờ thắng nổi nương tử nhà mình.
Sớm hôm sau mọi người ngồi cùng nhau ăn sáng, Bản Ngã Sơ Tâm thấy Hoắc Trung Khê ngồi đó, cười xấu xa hỏi: “Ta rất tò mò, rốt cuộc thì ngươi đã gieo hạt giống gì vậy?” Hoắc Trung Khê liếc con người không đứng đắn này, khinh thường nói: “Đường đường là Võ thần của một nước, thế mà lại thích đi nghe lén chuyện nhà người ta.”
Bản Ngã Sơ Tâm thở dài: “Nhà mình không có chuyện gì, đành phải nghe chuyện nhà người khác cho biết.”
Hoắc Trung Khê dọn ghế ra xa hắn, ghét bỏ nói: “Ngươi mau chóng trở lại Nam Nhạc đi, cứ thế này hai phu thê ta không thể ngọt ngào nói chuyện với nhau được nữa.” Bản Ngã Sơ Tâm cũng dịch ghế sát theo, nhỏ giọng hỏi: “Nương tử nhà ngươi đúng là diệu nhân, ngươi có thể nói với nàng là dạy cho nương tử ta một ít được không, chỉ cần nhiệt tình hơn một chút bây giờ ta cũng vui rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-kiem-com-nuoi-chong/chuong-88.html.]
Hoắc Trung Khê chỉ cho hắn một chữ: “Cút!”
Vì để Tĩnh Huyên có thể nguôi dần nỗi đau mất mẫu mất huynh, An Tu Cẩn định dẫn cô bé ra ngoài du lịch, nhưng bây giờ thời tiết lạnh giá, không thích hợp để ra ngoài nên chỉ đành thay đổi kế hoạch, dẫn con gái ra ngoài rừng ngắm cảnh tuyết, bắt thú rừng.Có lẽ là khung cảnh thiên nhiên tráng lệ, hoặc là An Tĩnh Huyên ngoan ngoãn hiếu thuận không muốn cha phải thương tâm suy nghĩ cho mình, cuối cùng Tĩnh Huyên cũng đã nguôi ngoai phần nào, trở thành cái đuôi nhỏ của An Tu Cẩn, cha đi đâu con gái theo đó. Mà An Tu Cẩn cũng càng thêm dịu dàng kiên nhẫn với cốt nhục duy nhất còn lại, quả thực có thể trở thành điển phạm của một người cha hoàn mĩ.
Thời gian không vì niềm vui hay nỗi đau của ai mà dừng lại, mùa đông rét lạnh không thể kéo dài thêm khi đã qua tháng ba, rất mau gió xuân đã thổi qua rừng rậm, băng cứng trên dòng suối cũng tan ra, hòa vào dòng nước, cỏ dại nhú mầm, nền đất được phủ tấm thảm màu xanh lục nhàn nhạt. Mùa xuân đã đến thăm rừng rậm. Theo mùa xuân đến là đại đội người mà An Tu Thận phái đến để chuẩn bị cho việc sinh nở của Thẩm Hi, trong đội có cả bà đỡ, đại phu, thị nữ và binh lính.
Bái kiến Hoắc Trung Khê xong, đội người này được hắn phái ra một chỗ đất trống không xa, bắt đầu đốn củi dựng nhà.
Thẩm Hi đứng ở ngoài cổng nhìn từng cây đại thụ ngã xuống, một trận bụi mù vung lên, quay người hỏi Hoắc Trung Khê: “Bọn họ định thường trú ở đây sao?”
“Chắc sẽ túc trực ở đây đến khi nàng sinh nở xong mới trở về.” Hoắc Trung Khê cũng không để ý việc họ sẽ ở đây bao lâu, điều hắn quan tâm nhất là thê tử có thể sinh nở thuận lợi, mẹ tròn con vuông.
Thẩm Hi nhìn đoàn người này, lo lắng nói: “Không biết lương thực mà họ mang có đủ ăn không đây, chút lương thực của nhà mình không thể đủ cho nhiều người như vậy.” Hoắc Trung Khê nắm lấy tay nàng, dìu nàng trở về phòng, giải thích: “Không cần quản chuyện này, An Tu Thận sẽ sắp xếp. Ta đã dặn rồi, bảo bọn họ đừng đến đây phiền chúng ta, nàng cứ tự nhiên như ngày thường là được. Đúng rồi, về sau nàng cùng Đường Thi không cần nấu cơm nữa, ngự trù sẽ qua đây làm cơm.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, mới đi đến sân luyện võ đã thấy Bản Ngã Sơ Tâm cùng Đường Thi đi ra, Bản Ngã Sơ Tâm trêu chọc: “Tiểu tử ngươi đúng là ghê gớm, vì sinh một đứa bé thôi mà huy động cả đội quân đến trong rừng.” Hoắc Trung Khê không quan tâm, Thẩm Hi bảo: “Bên kia sẽ có ngự trù qua đây nấu cơm, đúng là để ta với Đường Thi bớt việc.”
Bản Ngã Sơ Tâm khoa trương nhìn Đường Thi, lại cười ha ha: “Vậy thì nương tử ta được nghỉ ngơi rồi, thời gian này nương tử ta mệt không ít, cũng làm ta đau lòng muốn chết.” Đường Thi mới nghe hắn nói xong, sắc mặt trắng bệch, cúi người xuống nôn ra.
Hoắc Trung Khê kinh ngạc: “Ôi chao, hắn nói buồn nôn thì buồn nô nhưng không đến mức phải nôn chứ?”
Bản Ngã Sơ Tâm vừa vỗ lưng cho Đường Thi vừa khép nép nói: “Ta không phải cố ý chọc nàng nôn đâu, chỉ là cảm thán một câu thôi mà.”
Thẩm Hi liếc tên ngốc kia một cái, bình thản nói: “Đồ ngốc, nàng có thai đấy.” Hoắc Trung Khê nghe vậy, nhanh nhẹn nói với Bản Ngã Sơ Tâm: “Chúc mừng Bản Ngã huynh, lại được làm cha rồi.”
Bản Ngã Sơ Tâm vui sướng cười to: “Cùng vui cùng vui, ta cũng thấy bình thường, ngày nào cũng cần cù gieo giống, cuối cùng cũng có thu hoạch rồi.” Đường Thi đỏ mặt lên, huých hắn một cái.
Hoắc Trung Khê nhướng mày: “Ta thật tò mò, không biết Bản Ngã huynh gieo giống gì vậy?” Thẩm Hi nghe hắn nói vậy cũng đỏ mặt, học Đường Thi mà huých hắn một cái.
Hai Võ thần cùng bị cảnh cáo, không dám nói gì nữa, chỉ liếc nhau một cái rồi cúi người đi xem nương tử nhà mình.
Thẩm Hi cười tủm tỉm nói: “ngự trù của An Tu Thận phái đến đúng lúc quá, bằng không hai thai phụ ta còn phải nấu cơm, mệt người.”
Bản Ngã Sơ Tâm đưa tay ra ôm lấy Đường Thi, liếc mắt đưa tình trắng trợn: “Đúng là vừa lúc thật, ta thật đau lòng nương tử nhà ta phải vất vả ngày ngày nấu cơm. Nương tử, về sau nàng cứ nghỉ ngơi cho tốt, việc gì cũng không cần làm nữa, nếu không lỡ có chuyện gì xảy ra, tướng công ta đau lòng c.h.ế.t mất.”
[cái mồm quạ đen này =;=]
Đường Thi chưa kịp nói gì, ngoài tường truyền đến một giọng nữ nũng nịu: “Ta tìm chàng tăm cay ngàn đắng, chàng không đau lòng ta chút nào sao?”