Xuyên Không Về Cổ Đại, Ta Kiếm Cơm Nuôi Chồng - Chương 29
Cập nhật lúc: 2024-11-01 21:57:28
Lượt xem: 206
Ra khỏi tửu lâu, Thẩm Hi thấy trời không còn sớm nên quyết định nhanh chóng đi mua, chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, không thì lát về sẽ muộn mất. Trải qua những ngày tháng ở Tây Cốc trấn, nàng đã không còn là tiểu thư chân yếu tay mềm cầm kim cũng không biết, hơn nữa vải đay giá rẻ, vải bông đắt nên giờ nàng chỉ mua hai bộ quần áo để thay mặc, còn lại thì nàng mua vải, để mang về tự cắt làm quần áo sẽ rẻ hơn. Bây giờ trời trở lạnh dần, còn cần thêm chăn mỏng và đệm giường, Thẩm Hi lại mua thêm một bộ chăn đệm, trong chăn đệm không biết được nhồi cái gì, nặng chình chịch, giá cũng rẻ, chỉ gần một lượng rưỡi bạc.
Mua vải với chăn đệm xong, Thẩm Hi lại mua thêm hai đôi giày, đôi giày nàng đi đã rách mướp đến sắp lòi cả ngón chân ra ngoài. Đi ngang qua sạp bán son phấn nàng lại mua thêm hai cây trâm gỗ, hai sợi dây buộc tóc, một cái lược gỗ, thêm một túi tạo giác. Mua xong mấy đồ linh tinh, Thẩm Hi mới vào tiệm tạp hóa mua thêm các loại gia vị, nhớ đến hương vị chân giò kho ở tửu lâu, nàng lại trở về mua hai cái, một miếng thịt, còn vào quán thịt cân hai cân thịt, nghĩ nghĩ, nàng lại mua thêm mấy loại điểm tâm.
Đồ còn chưa mua đủ nhưng Thẩm Hi sợ nhiều quá không mang hết được nên đành chờ lần sau hẵng mua tiếp, tiếc rẻ mà trở về.
Đến lúc nàng đi đến cửa thành mới thấy có mấy người kéo lại gần, hỏi ra mới biết thì ra nơi này cũng có “taxi”, nhưng tên gọi ở đây là “mã quý.” Nàng thuê một chiếc xe, lấy giá 50 văn, bảo người lái xe đánh xe đi một vòng quanh thành trấn để nàng mua nốt đồ, lần này Thẩm Hi mua thêm đồ ăn, bột mì với gạo trắng, gạo lức... mỗi thứ một túi to, lại thêm một bình dầu lớn, mấy cái chén đĩa, đũa thìa, bồn chậu... Mua xong, nàng mới bảo người xa phu đánh xe ra khỏi thành, đưa nàng về Thượng Ngư thôn.
Xe ngựa đi mau nên chẳng mấy chốc đã đến nơi. Xa phu giúp Thẩm Hi chuyển đồ mang vào nhà, nàng trả tiền xong mới nhanh chóng đánh xe về thành sợ trời tối.
Thẩm Hi vào nhà, sửa sang lại đồ đạc đã mua rồi mang hai gói điểm tâm sang nhà Phương tỉ.
Nàng đến đúng lúc cả nhà Phương tỉ đang ngồi trong sân ăn cơm, trên bàn có 5 người, hai đứa bé, Phương tỉ với hai người nam nhân. Thấy Thẩm Hi đến, Phương tỉ vội đứng dậy tiếp đón: “Muội tử ngươi về sớm thế, ta tưởng ngươi đi chậm nên chắc đến tối mời về cơ. Ngươi chưa ăn tối đúng không, mau ngồi vào bàn đi.”
Thẩm Hi cười nói: “Ta đã sớm về đến nhà rồi, đa tạ Phương tỉ. Chỗ này có hai gói điểm tâm, đề hai đứa nhỏ ăn vặt.” Phương tỉ nhận lấy túi đồ để lên bàn, thoải mái cười: “Vậy ta liền không khách khí.” Nàng lại chỉ vào hai người nam nhân, giới thiệu: “Muội tử, đây là tỉ phu của ngươi, Trương đại lang, với nhị thúc Trương nhị lang, về sau ngươi có chuyện gì nặng nhọc cứ tới tìm hai người họ, cái khác thì không biết nhưng sức lực thì hai người đầy.”
Trương đại lang là người đàn ông cao lớn, chừng 30 tuổi, khuôn mặt râu quai nón. Nhị lang trẻ hơn chút, trông khá giống đại lang, người cũng cao lớn khỏe mạnh, chỉ là mặt nhẵn nhụi không để râu, nhìn gọn gàng hơn. Thẩm Hi vội chào: “Thẩm Hi gặp qua Trương đạị ca, Trương nhị ca.”
Hai người đàn ông kia cũng vội đứng lên đáp lễ: “Thẩm gia muội tử không cần khách khí, về sau nếu có chuyện gì mệt nhọc cứ gọi chúng ta, bọn ta tuyệt đối không chối từ.” Thẩm Hi thấy người ta đang ăn cơm nên ngại ở lâu, vội vàng cáo từ: “Vậy Phương tỉ tỉ, hai vị đại ca ăn cơm đi, muội tử cũng nên về ăn cơm.”
Phương tỉ tiễn Thẩm Hi ra ngoài, hai người trò chuyện mấy câu, Thẩm Hi nhân tiện hỏi chỗ nhà Tam thúc công ở đâu, rồi mới cáo từ ra về. Về đến nhà, Thẩm Hi lấy một túi bột mì, hai gói điểm tâm còn lại đi nhà Tam thúc công, lúc nàng mới đến Tam thúc công đã cho lương thực, nàng không thể yên tâm lấy đồ của người ta rồi không có gì báo đáp, làm người không thể quá keo kiệt, quan hệ lẫn nhau cũng phải có qua có lại.
Đến nhà Tam thúc công, ông cười nhận lấy đồ của Thẩm Hi, lại khen nàng hiểu chuyện có lễ, còn dặn nàng cố gắng làm việc, sống qua ngày cần biết tiết kiệm vân vân, về sau không cần lại đưa đồ đến, cứ yên tâm làm ăn là được.
Thẩm Hi trở về nhà, lúc này mới nhào bột làm sủi cảo. Cơm tối một người ăn nên không cần làm nhiều, một lúc sau nàng đã cầm bát vớt sủi cảo ra, ngồi vào bàn ăn tối. Đang ăn, nàng nhớ đến Người mù thích ăn nhất sủi cảo nàng làm, lần nào nàng nấu hắn cũng ăn được ba bát to, giờ nhìn lại số sủi cảo ít ỏi trong bát, nhớ đến vết m.á.u loang lổ trên kháng, Thẩm Hi lại nước mắt tràn mi.
Không có ai khuyên nhủ an ủi, nàng ngồi khóc một lúc lâu, mới lau sạch nước mắt, đè xuống nỗi nhớ Người mù, xoa xoa bụng, nàng máy móc nhét sủi cảo vào miệng, ăn không biết vị mà nuốt xuống.
Buổi tối ngủ, Thẩm Hi lại mơ đến một cảnh tượng quen thuộc, Người mù nằm yên trên cái ghế dựa trong sân, nàng gối lên đùi hắn, bàn tay Người mù nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng, bầu không khí nhẹ nhàng mà ấm áp.
Thẩm Hi chảy lệ mà tỉnh lại.
Sáng hôm sau, nàng nhanh tay nấu cơm sáng, tiếp tục dọn dẹp sắp xếp ngôi nhà, đồ dùng trước đây của Cửu bà vứt được thì vứt, cái nào không cần dùng thì xếp gọn lại, đồ nào dùng đến thì lau rửa sạch sẽ. Đang lúc nàng làm việc, Phương đại tỉ dẫn em chồng – Trương nhị lang đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-kiem-com-nuoi-chong/chuong-29.html.]
Ngôi nhà của Thẩm Hi gần như không có sân, ở trong phòng cũng nhìn hết được bên ngoài nên đã sớm thấy hai người đi đến. Nàng đi ra ngoài đón: “Phương tỉ và Nhị ca đến đây, mời vào nhà uống trà.” Phương tỉ cười nói: “Không cần đi vào, ta thấy nhà người hàng rào ngoài nhà hỏng hết rồi, củi cũng không có đúng không? Nhị lang nhà ta hôm nay không rời bến, ta bảo hắn đến giúp muội tử lấy củi với làm lại hàng rào.”
Thẩm Hi cúi người tạ lễ: “Đa tạ Phương tỉ, vậy làm phiền Trương nhị ca rồi.”
Trương nhị lang có vẻ như hơi xấu hổ, ít nói chuyện với nữ nhân nên đỏ mặt, vội vàng đáp lễ, nhanh chóng trả lời: “Không sao, Thẩm gia muội tử, vậy ta lên núi đây.” Nói dứt lời, hắn vội chạy đi.
Nhìn bóng lưng hắn, Phương tỉ cười to: “Khiến muội tử chê cười, Nhị lang nhà ta thành thật, lại ít nói, thấy nữ nhân đã đỏ mặt, nhưng là chăm chỉ chịu khó, người thường so ra kém hắn, nếu không phải trong thôn không có nữ nhân đang tuổi, giờ hài tử của Nhị lang nhà ta đã biết đi biết chạy rồi.” Thẩm Hi mỉm cười, không có tiếp lời, nàng nói sang chuyện khác: “Ta đang định mời Phương tỉ sang đây, hôm qua ta có mua mấy thước vải, định làm vỏ chăn, đang không biết cắt xén thế nào cho hợp đây, phiền Phương tỉ xem hộ.” Thực ra làm vỏ chăn không khó, chỉ cần đo kích thước ruột bông rồi cắt ra khâu lại thôi, Thẩm Hi không muốn bàn luận nam nhân khác nên lấy cớ như vậy.
Phương tỉ lại hơi ngạc nhiên: “Vỏ chăn là cái gì? Ta chưa thấy bao giờ, sợ là không giúp được muội tử.” Nàng theo Thẩm Hi vào phòng.
Thẩm Hi mang tấm vải đay ra, lại lấy ruột chăn tới, trả lời: “Vỏ chăn là khâu một cái bao ở ngoài cái chăn này, để chăn đỡ bị bẩn, nếu giặt thì chỉ cần tháo vỏ chăn ra giặt là được, tiện hơn đắp chăn trần.”
Phương tỉ nhìn nhìn, thấy căn nhà rạng rỡ hẳn lên so với trước, lại nhìn tấm vải, càng thêm hài lòng với nàng, không khỏi cười: “Muội tử đúng là tinh tế. Bọn người thô kệch như chúng ta chưa ai nghĩ đến việc làm vỏ chăn bao giờ, toàn đắp thẳng lên người. Thêm nữa làm vỏ chăn lại phải tốn thêm một tấm vải, cũng hơi lãng phí, không ai dám tiêu hoang thế này. Muội tử, nhà ngươi trước kia cũng khá giả đúng không?” Thẩm Hi nhấp môi, nụ cười miễn cưỡng: “Trước kia nhà ta cũng khá.”
Phương tỉ thấy nàng hơi âu sầu, nhanh chóng lảng sang chuyện khác, hai người tiếp tục trò chuyện, lúc sau Trương nhị lang đã gánh củi trở lại. Thẩm Hi vội rót chén nước đưa hắn, Trương nhị lang luống cuống tay chân cầm lấy, uống một hơi cạn sạch rồi đỏ mặt rời đi. Phương tỉ thấy vậy, lại cười trêu mấy câu nhưng thấy Thẩm Hi không mặn mà bèn thôi, trò chuyện linh tinh rồi giúp Thẩm Hi làm xong vỏ chăn mới rời đi.
Phương tỉ đi về, Trương nhị lang đã gánh một gánh nhánh cây khô lại đây, Thẩm Hi giúp hắn xếp củi sang một bên, Trương nhị lang không nói chuyện, chạy nhanh ròi đi.
Cả buổi sáng Trương nhị lang giúp Thẩm Hi lấy bốn gánh củi, còn gánh về thêm ba gánh nhành cây khô. Người ta tới giúp mình, không thể để người ta bụng rỗn được, nên nàng nấu cơm sớm.
Đồ ăn hôm qua mua về Thẩm Hi chưa đụng vào, miếng thịt lợn còn khá nhiều, nàng nghĩ nghĩ, bèn nấu cơm, xắt thịt xào với rau cải trắng, khoai tây xắt sợi xào, lại hâm nóng hai cái chân giò, đánh canh trứng, ba món một canh cũng khá thịnh soạn rồi. Nàng nấu cơm xong, bất ngờ là Trương nhị lang lại không chịu ngồi lại, mặc kệ nàng giữ thế nào hắn cũng đỏ mặt đi về. Thẩm Hi bất đắc dĩ, đành xẻ đồ ăn vào trong bát, mang sang nhà Phương tỉ.
Buổi chiều một mình Trương nhị lang đi qua nhà nàng, mang bát đĩa sang trả, gọi Thẩm Hi một tiếng rồi lại lên núi. Hắn gánh thêm cho nàng ba gánh nhành củi, có lẽ là sáng nay nhặt lại rồi bó sẵn nên khá nhanh. Gánh củi xong Trương nhị lang lấy cái thuổng, hỏi Thẩm Hi cần sân rộng bao nhiêu, sau đó đào hốc, chọn lấy những cành cây thẳng đóng xuống, sau đó chẻ tre đan hàng rào. Trương nhị lang nhìn bề ngoài thô kệch nhưng rất khéo tay, những nan tre cứng cáp được hắn uốn nắn đan chéo vào nhau thành hàng rào đều tăm tắp. Không đến nửa ngày, ngôi nhà nhỏ đã được bao bọc bởi dãy hàng rào còn xanh màu trúc rất đẹp mắt.
Trương nhị lang làm xong hàng rào, ngụm nước không uống đã vội rời đi, Thẩm Hi có giữ lại cũng không được.
Đúng là con người thành thật đáng tin! Thẩm Hi cảm thán, đi vào trong bếp nhào bột, băm thịt, thêm ít hành lá làm nhân để làm bánh thịt, mang sang cho nhà Phương tỉ 6 cái. Phương tỉ chối mấy câu nhưng cũng nhận lấy, lập tức chia cho hai đứa nhỏ, hai đứa bé ăn đến khóe miệng toàn dầu, luôn miệng khen ngon. Phương tỉ nhìn lại, bánh toàn là nhân thịt, cảm giác Thẩm Hi hào phóng thoải mái nên càng thân mật hơn.
Tán gẫu mấy câu, Phương tỉ hẹn nàng sáng mai cùng đi bờ biển bắt hải sản, Thẩm Hi nghĩ dù sao mình đến đây cũng phải dung nhập vào nếp sống nơi đây nên đồng ý. Nàng về nhà, ăn hai cái bánh thịt, thấy không có chuyện gì làm nữa nên lên giường ngủ từ sớm.
Rạng sáng hôm sau Thẩm Hi mới đang ăn sáng Phương tỉ đã tới tìm nàng. Hai đứa bé cũng tới theo, mỗi người đều mang một cái giỏ, trong giỏ đựng cái cào, cái xẻng nhỏ. Thẩm Hi tò mò: “Phương tỉ, mấy cái này dùng để làm gì vậy?” Phương tỉ lấy một cái cào đưa cho nàng, giải thích: “Cái này ở đây người ta gọi là cái bới cát, trong khe đá hay có con cua chui vào, lấy cái này cào nó ra, ta đoán ngươi không có nên mang tới cho ngươi dùng tạm.” Không đợi Thẩm Hi nói thêm, nàng đã đi vào trong bếp tìm một cái giỏ cũ đưa Thẩm Hi: “Ta nhớ Cửu bà cũng có một cái giỏ nên không mang giỏ đến, chúng ta mau đi thôi, bây giờ triều xuống, đúng lúc bắt hải sản.”
Thẩm Hi nhanh tay cầm lấy cái giỏ, bỏ cái cào vào rồi theo mẹ con Phương tỉ tới bờ biển.