Xuyên không về cổ đại, ta gả cho nông phu làm kiều thê - Chương 100 - Đoan Ngọ vào thành 2
Cập nhật lúc: 2024-05-15 00:53:36
Lượt xem: 2,142
Tiêu Thái dẫn theo Phó Nguyệt dừng bước, rốt cuộc chọn được một chỗ ít người thì dừng lại, ôm nửa người nàng để nàng đứng vững.
Tiêu Giản ngồi vững trên cổ ca ca, ngồi cao, nhìn hết sức rõ ràng.
Trên mặt sông rộng lớn có mười mấy con thuyền rồng.
Đầu thuyền bố trí một mặt trống to, mười mấy hán tử ngồi ngay ngắn chỉnh tề ở trên thuyền, chờ đợi bắt đầu.
Một tiếng chiêng được gõ vang, chính thức bắt đầu thi đấu.
Trên thuyền nhóm hán tử cùng đồng loạt ra sức, phối hợp với tiếng trống vang cùng khẩu hiệu, thuyền rồng như mũi tên b.ắ.n ra.
Hai bờ sông tiếng reo hò cố lên không dứt bên tai, Phó Nguyệt bị bầu không khí ảnh hưởng, cũng hồi hộp, lo lắng theo dõi cuộc đua …
Chờ thi đấu kết thúc, đám người dần dần tản ra, Phó Nguyệt vẫn thảo luận cùng Tiêu Thái và Tiêu Giản về biểu hiện của cuộc thi đấu vừa rồi.
Tiêu Thái nhìn bộ dáng nàng hào hứng và sôi nổi của nàng, cũng mỉm cười thoải mái đáp lại nàng.
Chờ bọn họ trở lại Tiệm vải Lý Ký một lần nữa, Lý Đình đã sớm chờ ở cửa hàng.
Đón ba người bọn họ tiến vào của phòng khách hậu viện, Lý Đình kích động mà lôi kéo tay Phó Nguyệt: “Tiểu Nguyệt muội muội, muội thật đúng là phúc tinh của ta.”
Phó Nguyệt:?
Đã xảy ra cái gì?
Thấy nàng không hiểu ra sao, Lý Đình cười giải thích: “Muội không biết chứ, con gái nhỏ kia quả thực là khắc tinh của ta. Con bé kén ăn lại thích ngọt, dạo gần đây thân thể không tốt, càng kén chọn ăn. Ngày xưa con bé luôn nói đồ điểm tâm không ngon, làm ầm ĩ đến mức ngay cả cơm canh tươm tất cũng không chịu ăn.”
Lý Đình lau nước mắt: “Ta cùng cha và ca ca của con bé lo lắng đến mức sứt đầu mẻ trán.”
Lý Đình lớn tuổi mới sinh được một đứa con gái, trong nhà sủng cô bé này lên tận trời.
“Buổi chiều con bé đi cùng ta tới cửa hàng chơi, ăn qua điểm tâm mà muội đưa, thích đến mức không cưỡng lại được. Không biết……”
Phó Nguyệt không mang quá nhiều điểm tâm đến, mỗi loại năm cái, vừa rồi mọi người chia nhau nếm thử liền hết rồi.
Con gái không nghe theo cứ đòi tiếp, bà chỉ có thể mặt dày đi cầu xin Phó Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-ta-ga-cho-nong-phu-lam-kieu-the/chuong-100-doan-ngo-vao-thanh-2.html.]
Anan
“Có thể được mọi người thích tay nghề của ta là vinh hạnh của ta. Ngày mai để ta bảo phu quân đưa một ít lại đây là được.”
Phó Nguyệt cười cười, nàng tự tin với tay nghề không tồi của mình, nhưng tiểu cô nương kia thích có lẽ cũng do điểm tâm cô bé kia ăn hàng năm đã chán ngấy rồi.
Thấy Phó Nguyệt hào phóng như thế, Lý Đình nhẹ nhàng thở phào, vội vàng tỏ thái độ: “Sao có thể làm phiền các ngươi tự mình đưa lại đây, ta phái người đi lấy là được.”
“Điểm tâm này chính là thứ sau này Tiểu Nguyệt muốn mở cửa hàng bán đồ ăn sao?” Nghĩ đến lần trước Phó Nguyệt nói muốn mở cửa hàng ăn uống, Lý Đình hỏi dò.
Phó Nguyệt nhếch môi đỏ lên, cười mỉm gật gật đầu, vừa hay lúc này nhắc đến chuyện đề cử cho Uông đại công tử: “Đúng vậy, Đình tỷ cảm thấy như thế nào?”
“Vừa mới lạ vừa ngon miệng, việc buôn bán này đáng giá làm. Chờ muội mở cửa hàng kia, ta phải làm khách quen đầu tiên!” Lý Đình lướt qua công việc kinh doanh trong đầu, vỗ tay khẳng định.
Lý Đình: “Không biết định giá bao nhiêu đây?”
Phó Nguyệt chậm rãi nói: “Ta dùng toàn nguyên liệu tốt, cho nên chi phí cũng hơi cao một chút thôi, cũng vất vả để kiếm tiền.”
Nàng dừng lại, sau đó nói thêm: “Tiểu Nguyệt có một chuyện, muốn nhờ tỷ tỷ giúp một chút.”
“Muội muội nói thẳng là được, ta có thể giúp được thì tuyệt đối không từ chối.”
“Cuối tháng Uông đại công tử sẽ đến cửa hàng tự mình kiểm tra bình phong phải không?”
“Đúng là có chuyện như vậy.” Sao lại nhắc tới Uông đại công tử chứ? Lý Đình nghi hoặc.
“Ngày ấy việc chiêu đãi điểm tâm cho Uông đại công tử, chẳng biết Tiểu Nguyệt cung cấp có được không” Phó Nguyệt nói rõ ý đồ nàng nói.
Lý Đình cũng là người tinh tường, nghe đàn liền biết nhã ý.
Đây là muốn mượn cơ hội này đề cử điểm tâm cho Uông đại công tử, lại từ tay Uông đại công tử hiến cho tiệc mừng thọ của lão phu nhân, vì vậy nó sẽ nổi tiếng với thành Thạch Châu này.
Có điều chỉ mượn chỗ của bà để dùng một chút, còn việc có lọt vào mắt Uông đại công tử không thì phải xem bản lĩnh của Phó Nguyệt. Chuyện nhỏ không tốn sức gì, làm sao mà không được.
Lý Đình nhớ lại mùi vị điểm tâm mà vừa mới thưởng thức, càng cảm thấy đến tỷ lệ thành công của nàng rất lớn.
“Muội muội yên tâm, ngày ấy muội cùng tới là được. Còn phải làm muội muội vất vả chuẩn bị trà bánh chiêu đãi đó.”
Hai người nhìn nhau cười, hết thảy mọi chuyện đều không cần nói ra.