Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 99
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:19
Lượt xem: 65
Nàng tinh thông dược lý, nhất định là có phòng dược liệu, có thể lấy ra Chiếu Bích Thảo cũng là đương nhiên.
Ôn Trứ Chi gật đầu: “Đây cũng có thể là một lý do.”
“Còn có lý do khác?” A Nại sửng sốt.
“Thế lực Bát Phương khách điếm không thể khinh thường, bọn họ nắm giữ tình báo của rất nhiều người trong võ lâm, sơ hở của Yến huynh, sơ hở của huynh đệ Hắc Phong Bảo, thậm chí là vật dụng ta cần hằng ngày bọn họ đều rõ ràng, cho nên mới có thể chuẩn bị đầy đủ.”
A Nại khiếp sợ: “Như vậy thì đáng sợ quá!”
“Bên ngoài đều đang suy đoán khách điếm có thể một chiêu đánh lui trăm người là dùng kỳ quỷ chi thuật.” Ôn Trứ Chi lúc này cũng lộ ra một chút hoang mang: “Ta là người trong nghề nhưng cũng không thể nhìn ra manh mối.”
“Kỳ môn độn giáp của công tử trên giang hồ ít người có thể địch lại, nếu không thì đám kỳ trân dị bảo trong phủ chúng ta đã sớm bị đám giang hồ vô sỉ trộm sạch.”
Trạch viện của đệ nhất phú hào Giang Nam không biết hấp dẫn bao nhiêu kẻ tham lam mò tới, Ôn Trứ Chi lại là phế vật tàn phế không đáng lo lắng.
Những người muốn đem tài phú chiếm làm của riêng, một người nối tiếp một người, tất cả đều bị vây trong cơ quan trận pháp, thương vong vô số.
Dần dà cũng không còn ai dám trêu chọc Ôn Trứ Chi.
Mà hiện tại Ôn Trứ Chi lại không phát hiện được “kỳ môn trận pháp” của khách điếm, điều này càng hiện rõ khách điếm thần bí khó lường.
A Nại lẩm bẩm nói: “Nếu thực sự có người lợi hại như vậy, hà tất phải tại nơi hoang vắng này mở khách điếm?”
Ôn Trứ Chi buông chén đũa, dùng khăn thấm nước lau khoé môi, đột nhiên nói ra một câu làm người ta kinh hãi.
“A Nại, khách điếm đều nằm trong lòng bàn tay Lục chưởng quầy, có lẽ ta và ngươi nói chuyện nàng đều nghe rõ.”
A Nại nháy mắt sau lưng chợt lạnh.
Phòng trên lầu ba, kim tay của Lục Kiến Vi cũng chợt dừng lại.
Nàng nhìn hình nhân luyện tập châm cứu, vốn nên tập trung tinh thần ngăn trở tạp âm từ khách điếm, nhưng Ôn Trứ Chi người này nàng không thể không phòng, bất cứ khi nào cũng chú ý đến hắn cùng A Nại.
Lời này truyền vào tai, trong lòng nàng cũng chấn động.
Đây là lực phát giác của đệ nhất phú hào?
Khi nãy nàng khuyên nhủ Nhạc Thù là bởi “nhìn thấy” trong rương sách Ôn Trứ Chi mang tới, đại bộ phận đều là thư tịch liên quan đến kỳ môn độn giáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-99.html.]
Nàng còn mất một số vốn lớn để Tiểu Khách giám định xe lăn hắn, trên xe có rất nhiều cơ quan thuật tinh diệu.
Nàng có lý do hoài nghi Ôn Trứ Chi là có chuẩn bị mà đến.
Trong khi những người khác đều chỉ đặt tâm tư vào trộm tàng bảo đồ thì hắn lại tỉ mẫn phân tích Bạch Hạc sơn trang, đồng thời đưa ra kết luận Nhạc Thù yêu thích chế tác.
Xe lăn và thư tịch đều là vì để câu cá.
Nhạc Thù chính là con cá kia.
Lục Kiến Vi không chán ghét cách làm này, ít nhất Ôn Trứ Chi có giới hạn và thành ý, cùng loại người lén lút vụng trộm bất đồng.
Nhưng nàng không ngờ tới đối phương lại nhạy bén như thế.
“Tiểu Khách, rốt cuộc hắn là cấp gì?”
Tiểu Khách thành thật trả lời: “Hệ thống phán đoán trước nay không có sai sót, cấp bậc hiện tại của hắn là cấp ba.”
Lục Kiến Vi trong lòng mang nhiều suy đoán.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Giúp ta kiểm tra độc trong người hắn.”
“Phí kiểm tra một trăm lượng.”
Lục Kiến Vi không chút do dự: “Trừ.”
Sau khi khấu trừ một trăm lượng, Tiểu Khách kiểm tra một lúc lâu mới chậm rì rì nói: “Trong thân thể hắn không chỉ một loại độc mà là năm loại, năm loại độc tương sinh tương khắc, đạt tới cân bằng quỷ dị, tất cả đều bị áp chế dưới huyệt âm lăng tuyền ở cẳng chân, dẫn đến không thể đi đứng.”
Lục Kiến Vi trong lòng sinh ra đồng cảm.
“Thảm thật. Đó là độc gì?”
“Năm loại đều là thiên hạ kỳ độc, vốn nan giải, trải qua nhiều năm hỗn tạp, dị biến ra một loại độc mới, gọi là gì ta cũng không rõ.”
Lục Kiến Vi: “……”
Đến độc gì cũng không biết thì càng khỏi nói giải dược.
“Nói như vậy hắn chỉ có thể chờ chết?”
“Ừm, theo lý thuyết thì hắn không còn sống được bao lâu.”
Lục Kiến Vi lại lần nữa thổn thức: “Thảm.”