Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 93
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:11
Lượt xem: 70
Ôn Trứ Chi cười mà không đáp.
“Lục chưởng quầy có điều không biết, Ôn huynh có thiên phú võ đạo trác tuyệt, nếu không phải gặp chuyện đó… thì hắn đã sớm đứng vào hàng đệ nhất cao thủ giang hồ rồi.” Kim Phá Tiêu vì việc này mà thường cảm thấy tiếc nuối.
Lục Kiến Vi: “Đáng tiếc.” Ngữ khí qua loa có lệ, hoàn toàn không nghe ra ý tiếc nuối.
Kim Phá Tiêu nghẹn lời.
“Kim huynh, làm phiền ngươi giúp ta xuống lầu.” Ôn Trứ Chi lên tiếng phá vỡ bầu không khí xấu hổ.
Kim Phá Tiêu chỉ đành làm theo.
“Chưởng quầy, hai tên này xử trí thế nào?” Tiết Quan Hà lớn tiếng hỏi.
Một bình sứ ném vào n.g.ự.c hắn.
“Cho bọn chúng ăn nhuyễn cân tán, sau đó dùng dây thừng treo lên mái nhà lầu hai để răn đe cảnh cáo.”
Hai mắt Nhạc Thù phát sáng: “Ta đi lấy dây thừng!”
Trương bá vui vẻ nói: “Ta sẽ treo chúng lên.”
Hắc Trọng thân thể tê mỏi nhưng còn chưa mất ý thức, nghe câu này trước mắt đột nhiên tối sầm.
Hắc Hậu vừa tỉnh lại, nghe được câu này cũng phun tiếp một ngụm m.á.u tươi.
Khinh người quá đáng!
Tiết Quan Hà cho bọn chúng ăn dược, thuận tay sờ sờ thắt lưng, kinh ngạc nói: “Hắc Phong Bảo không phải gia nghiệp lớn sao? Tại sao một đồng cũng không có?”
Hắn còn muốn tịch thu tiền tài của bọn chúng.
Nhạc Thù tìm được dây thừng vừa thô vừa dày, nhanh nhẹn trói hai huynh đệ Hắc gia lại thành đòn bánh tét.
“Nói không chừng đã nghèo rớt mồng tơi, nếu không tại sao lại đến cướp tàng bảo đồ?”
“Cũng đúng.” Tiết Quan Hà cười hắc hắc nói: “Treo bọn chúng mười ngày nửa tháng để cho những kẻ muốn đánh lén mở rộng tầm mắt, nhắc nhở chúng muốn có tiền thì phải đi đường chính đạo.”
Trương bá lắc đầu thở dài: “Thật đáng tiếc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Trương bá, đáng tiếc cái gì?”
“Ban đầu chưởng quầy đặt ra một ngàn lượng chuộc người, bọn họ không đồng ý, một hai phải đá ván sắt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-93.html.]
Tiết Quan Hà nháy mắt đã hiểu: “Bọn chúng không chỉ một ngàn lượng!”
Phòng trên lầu ba, Lục Kiến Vi không cách nào khống chế được bản thân ngừng ngoác miệng cười.
“Tiểu Khách, làm tốt lắm!”
Hắc gia huynh đệ trên người tổng cộng mang theo một ngàn lượng, tất cả đều bị Tiểu Khách lặng lẽ tịch thu.
Thế lực lớn không hổ là thế lực lớn, ra khỏi nhà một chuyến mang nhiều tiền như vậy.
Tiểu Khách: “Hiện tại tài khoản còn thừa hơn ba vạn lượng, ngươi có muốn thăng cấp đạo cụ công kích hay không?”
Đạo cụ công kích hiện tại là cấp năm, muốn lên tới cấp sáu cần một vạn lượng.
Lục Kiến Vi suy nghĩ một lúc, cười nói: “Tạm thời không cần.”
Lần này đạo cụ phòng ngự có ân lớn, nhưng gặp một lúc hai võ sư cấp sáu công kích, giá trị phòng ngự tiêu hao cực nhanh, một lần công kích tiêu hao mấy ngàn đồng, nếu không phải tiền bạc trong tài khoản sung túc thì chỉ sợ nàng không còn tâm tình ở đây trang bức làm đại lão.
Hắc gia huynh đệ kiêu ngạo dẫn đầu khiêu chiến khách điếm, hiện tại lại bị treo trước mái nhà lầu hai, chắc chắn những kẻ đang âm thầm quan sát khách điếm đều đã nhận được lời cảnh báo.
Những kẻ đó hẳn sẽ không tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể lựa chọn một con đường khác, đó chính là tiến vào khách điếm, đem bản thân trở thành khách trọ bình thường, sau đó lại mượn cơ hội truy tìm tàng bảo đồ.
Bọn họ không dám động thủ, nhưng cao thủ sao có thể chưa thử đã từ bỏ?
Nàng cần phải đảm bảo an toàn cho những người còn lại trong khách điếm, đạo cụ phòng ngự là điều cần thiết.
Tiền trong tài khoản tạm thời dùng để bổ sung giá trị phòng ngự.
“Tiểu Khách, chỉ định Ngụy Liễu nhận bảo hộ của đạo cụ phòng ngự.”
“Hửm? Nhưng nàng ta không đưa tiền.”
Lục Kiến Vi hào khí nói: “Ngươi làm theo là được.”
Tiểu Khách cảm thấy hiếm lạ: “Đúng là hiếm thấy.”
“Trước đó nàng bảo vệ ta, ta bảo vệ nàng một lần thì đã sao?”
“Hiểu rồi, cài đặt hoàn tất.”
Hắc gia huynh đệ bị treo dưới mái nhà như kinh thiên đại lôi, âm thầm trừng mắt với thế lực đang quan sát từ xa.
Hai cao thủ cấp sáu đều thất bại?
Tin tức này khiến nội bộ Hắc Phong Bảo chấn động, hai huynh đệ Hắc Hậu và Hắc Trọng đều là người làm võ lâm kinh sợ, hợp lại càng ít người có thể đối địch.
Thế nhưng lại bị một khách điếm tầm thường đánh bại?