Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 88

Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:50:16
Lượt xem: 68

Mọi người đều đã ngồi ổn định, yên lặng chờ Lục Kiến Vi lên tiếng.

Lục Kiến Vi cầm đũa nói: “Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn trước rồi nói.”

Nàng động đũa, những người còn lại cũng bắt đầu nâng đũa.

Ôn Trứ Chi gắp một miếng cải xanh.

“Công tử!” A Nại vẻ mặt lo lắng.

Hắn không phải đang ra vẻ, mà thật sự cơ thể công tử chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, món này tuy nhìn thanh đạm nhưng với công tử mà nói lại quá nhiều dầu muối.

Ôn Trứ Chi cười nói: “Không sao.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ôn Trứ Chi cho cải xanh vào miệng, khẩu vị bùng nổ, vị mặn đã lâu không gặp cuồn cuộn kéo tới.

“Ăn rất ngon.” Hắn nói.

Tiết Quan Hà nhìn A Nại đắc ý nhướng mày, A Nại lại không nhìn hắn mà chỉ nhìn chằm chằm sắc mặt Ôn Trứ Chi.

Thấy sắc mặt hắn không thay đổi lúc này mới thở phào một hơi, chạy tới rót một chén trà xanh.

Ôn Trứ Chi không tiếp tục động đũa, chỉ cúi đầu uống trà.

Người ngồi trên bàn đều là khách nhân giang hồ, ăn cơm không chú ý quy củ, người nào người nấy ăn như hổ vồ.

Không đến vài phút mâm cơm đã trống không.

Lục Kiến Vi ăn no bảy phần dừng đũa, Ngụy Liễu Đào Dương, ba người Huyền Kính Tư và Kim Phá Tiêu đều ngồi nghiêm chỉnh.

Mọi người trong lòng đều biết ăn cơm là chuyện phụ, bàn chính sự mới là chuyện chính.

“Lục chưởng quầy có chuyện muốn nói?” Kim Phá Tiêu phá vỡ cục diện yên lặng.

Lục Kiến Vi gật đầu, nhìn về phía thanh y sứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-88.html.]

“Giới thiệu ngươi đi.”

Thanh y sứ giật mình, hắn trong thoáng chốc cảm thấy bản thân đang đối mặt với Thượng Quan, da đầu nhất thời căng cứng.

“Tại hạ Huyền Kính Tư thanh y sứ, Phùng Viêm.”

“Tại hạ Huyền Kính Tư hôi y sứ, Vương Tiểu Thuận.”

“Tại hạ Huyền Kính Tư hôi y sứ, Trịnh Đại Lộ.”

Lục Kiến Vi: “Là vì án diệt môn Bạch Hạc sơn trang mà đến?”

“Đúng vậy.” Thanh y sứ siết c.h.ặ.t t.a.y dưới bàn: “Lục chưởng quầy, chúng ta phụng mệnh Huyền Kính Tư đặc biệt tới truy tìm hậu nhân còn sống của Bạch Hạc sơn trang, Huyền Kính Tư cũng chỉ vì muốn tra ra hung thủ chứ không có ý gì khác.”

Lục Kiến Vi lại hỏi: “Các ngươi muốn mang Nhạc Thù và Trương bá đi?”

“Ban đầu đúng là muốn như vậy, nhưng hiện tại cho dù chúng ta có mang hai người bọn họ đi thì cũng không cách nào đảm bảo an toàn được cho bọn họ.” Thanh y sứ rất biết tự lượng sức nói.

Khóe môi Lục Kiến Vi lộ ý cười.

“Tin tức tàng bảo đồ truyền ra ngoài khiến tiểu nhị trong tiệm ta trở thành bia ngắm cho toàn thiên hạ, mang đến cho ta rất nhiều phiền toái. Để không ảnh hưởng việc kinh doanh của khách điếm, không bằng chư vị đều lui một bước.”

“Lục chưởng quầy mời nói.”

“Ba người Huyền Kính Tư tìm A Nhạc và Trương bá chẳng qua là muốn hỏi chi tiết đêm xảy ra tai nạn, các ngươi lúc nào cũng có thể hỏi, ta sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không để bất kỳ ai ngăn cản; Ngụy cô nương và Đào công tử, trước mắt xem ra Nhàn Vân sơn trang của hai người có hiềm nghi lớn nhất, hai người có thể vô can nhưng không thể trong ứng ngoại hợp mang A Nhạc và Trương bá đi; mục đích của Ôn công tử và Kim thiếu đông là tàng bảo đồ, có thể tìm được tàng bảo đồ hay không phải dựa vào thực lực các ngươi, nhưng không thể sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào làm tổn thương người khác.”

“Chư vị thấy thế nào?”

Thanh y sứ ôm quyền: “Phùng Viêm cảm tạ Lục chưởng quầy.”

Thế lực giang hồ trong khách điếm vượt xa bọn họ, trước đó bọn họ rất muốn tiếp cận Nhạc Thù và Trương bá nhưng lại không có biện pháp.

Có Lục Kiến Vi bảo đảm, trong lòng Phùng Viêm càng thêm an tâm.

Ngụy Liễu thần sắc bình tĩnh, Đào Dương hơi xấu hổ gật đầu.

“Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi chợt hỏi: “Ngươi thật sự một chút hứng thú với tàng bảo đồ cũng không có sao?”

Lục Kiến Vi cười nói: “Hành lý mà A Nhạc và Trương bá mang tới chúng ta đã xem qua, vẫn chưa phát hiện được tàng bảo đồ, chứng tỏ vật này cùng chúng ta không có duyên, không phải của mình thì không thể cưỡng cầu. Đương nhiên nếu thực sự có người tìm được tàng bảo đồ, có thể nể tình thảm án Bạch Hạc sơn trang, để hậu nhân sơn trang có được bồi thường hắn xứng đáng được hưởng.”

Loading...