Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 872

Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:29
Lượt xem: 52

Lực đạo mạnh mẽ, người nọ lùi lại mấy thước, đụng phải vách tường kêu cái rầm.

Mọi người:???

Lục Kiến Vi nhanh chóng tiến lên, bắt chéo hai tay hắn ở sau lưng, hung hăng ấn ngã hắn xuống đất.

Mũi hắn đập mạnh xuống sàn, người nọ kêu lên như heo bị chọc tiết.

Lục Kiến Vi một tay cởi dây túi ra, ngón tay nhanh nhẩu, cũng không biết nàng làm như thế nào, chẳng qua chỉ mới hai giây đã trói chặt hai tay người nọ khiến hắn không thể trốn thoát.

Làm xong nàng thản nhiên đứng dậy, móc ra khăn ướt, không coi ai ra gì mà chà lau ngón tay.

Loại nhân tra này đúng là làm ô uế tay nàng.

Trạm tàu điện ngầm lặng ngắt như tờ.

Cảnh sát đuổi tới phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Người phụ nữ bị hại chợt hoàn hồn, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Cảm ơn, cảm ơn, thật sự cám ơn cô.”

Người nọ không ngớt nói cảm ơn, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi không khỏi hoảng sợ, cảm xúc lúc này dâng trào, không thể kìm được nước mắt.

Lục Kiến Vi cho đưa cho cô ta khăn giấy, dịu dàng nói: “Cổ cô còn chảy máu, đi bệnh viện xem đi.”

“Được.” Người phụ nữ ấp úng gật đầu, lại hỏi: "Cô tên là gì? Cô đã cứu tôi, tôi muốn…”

tính toán xoay người rời đi.

Ở Khải triều, sau khi nàng cùng Bùi Tri bắt hung phạm xong đều trực tiếp ném vào quan phủ, sau đó liền rời đi.

Nàng đã quên còn phải làm bản tường trình.

Quả nhiên, cảnh sát gọi nàng lại, mời nàng đi đến đồn công an ghi bản tường trình

Sau khi ghi xong, nàng lại đi đến công ty trình thư từ chức, xong xuôi quay về nhà.

Nàng cũng không biết video buổi sáng anh dũng cứu người đã lan truyền ở trên mạng.

“Tên khốn nạn gì vậy! Đau lòng cho chị gái xinh đẹp quá!”

“Cô gái kia ngầu quá đi? Có phải từng học võ không!”

“Có ai thấy đống tiền xu đánh trúng cánh tay tên khốn đó như thế nào không? Mẹ nó, tôi nhìn không rõ!”

“Tôi cũng không thấy rõ.”

“Chị gái chắc chắn là võ lâm cao thủ!”

“Chị bé vừa ngầu vừa xinh, hu hu hu, cái chân kia thật sự đá trúng trái tim mị.”

“Muốn xin phương thức liên lạc của chị bé!”

“Thôi đừng, quấy rầy cuộc sống của người khác không tốt đâu.”

“Chị gái đúng là xinh đẹp tốt bụng!”

Chị gái xinh đẹp tốt bụng trở về nhà, mở cửa phòng ngủ ra, cũng không biết Bùi Tri đã tỉnh hay chưa…

Trên giường không có ai.

Trong phòng bếp bỗng nhiên truyền đến động tĩnh rất nhỏ, nàng quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện cửa phòng bếp đang đóng chặt.

Nàng nhẹ nhàng tới gần, vặn cửa phòng bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-872.html.]

Bùi Tri mặc một thân cổ trang, đứng ở trước quầy gia vị nghiên cứu vòi nước, nghe được tiếng cửa mở, giật mình quay đầu, ánh mắt mê mang nói: “Thứ này còn tiện hơn dẫn nước từ sơn tuyền của chúng ta, trước kia ta chỉ cảm thấy sư môn của nàng ở trên trời, hiện tại…”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hiện tại như thế nào?” Lục Kiến Vi cười hỏi.

Bùi Tri ngơ ngác nói: “So với trên trời còn kỳ diệu hơn, đúng là làm người ta phải kinh ngạc.”

Cho dù trước đó Lục Kiến Vi đã cùng hắn đề cập tới thường thức ở sư môn, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng sức tưởng tượng có hạn, sau khi tỉnh lại, hắn thật sự đã sửng sốt hồi lâu.

Tuy rằng nội lực biến mất, nhưng hắn vô duyên vô cớ tuổi trẻ ra mấy chục tuổi, không chỉ có thời không thay đổi mà thời gian còn chảy ngược.

Điều này hoàn toàn vượt quá phạm trù nhận biết của hắn.

Đây là một thế giới xa lạ không thể tưởng tượng.

Lục Kiến Vi phụt cười.

“Không có nội lực cảm giác thế nào?”

Bùi Tri nghiêm túc nói: “Cũng tạm được, lúc ta còn dùng cái tên giả Ôn Trứ Chi cũng không thể vận dụng quá nhiều nội lực.”

“Không sợ bị thương sao?”

“Nàng đã nói đa phần người trong sư môn nàng đều không biết võ công, huống hồ có thể sống thêm một đời đã là may mắn.”

Bùi Tri đôi mắt tỏa sáng.

Mong muốn khám phá thế giới mới của hắn đã vượt qua nhu cầu về nội lực.

“Sắp giữa trưa rồi, có đói bụng không?” Lục Kiến Vi lấy ra di động: "Muốn ăn gì để ta đặt.”

Bùi Tri khó hiểu: “Vì sao không tự nấu cơm?”

“Ta không muốn làm.”

“Ta làm.”

Lục Kiến Vi nhướng mày: “Cũng đúng, tủ lạnh có đồ ăn, bếp gas cũng không khó học.”

Nàng tay cầm tay dạy Bùi Tri cách sử dụng đồ dùng hiện đại trong nhà bếp, sau đó bèn để hắn ở trong bếp một minh.

Nàng tin tưởng năng lực học tập và thích ứng của hắn.

Mạng xã hội có tin tức mới.

Bạn thân: [ video ]

Bạn thân: Là cậu đúng không, chắc chắn là cậu rồi, không ai khác chính là cậu!

Lục Kiến Vi click mở video, đúng là cảnh tượng buổi sáng nàng tàn nhẫn đá tên khốn kia ở tàu điện ngầm.

Đoạn nàng tung tiền xu với đá hắn cũng quay rất rõ ràng.

Nàng trả lời: Là tớ.

Bạn thân: Ngầu quá! Ơ nhưng tại sao tớ lại không biết cậu biết võ? Đừng nói cậu là đệ tử thế gia võ thuật nào đó nhé?”

Lục Kiến Vi: Đúng vậy, chính là tớ.

Bạn thân: Đại sư, tôi có thể bái nhập sư môn không? [mặt chó]

Lục Kiến Vi: Muốn học thì tớ dạy cậu.

Bạn thân: Hôm nay tâm trạng cậu không tồi nhỉ, còn biết nói giỡn. Ở công ty à? Trưa nay ra tiệm cà phê ở trung tâm thương mại không?

Đối phương hiển nhiên không tin, cũng không dò hỏi tới cùng, chỉ nghĩ là nàng trong lúc nguy cấp kích phát ra tiềm lực bùng nổ.

Lục Kiến Vi cũng không nhiều lời, trả lời: Tớ từ chức rồi.

Loading...