Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 868
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:23
Lượt xem: 50
Bát Phương Khách điếm.
Mấy người Tiết Quan Hà ngồi quanh bàn, đôi mắt trông mong nhìn ra ngoài viện, mãi đến khi trời tối đen vẫn chưa thấy được bóng dáng Lục Chưởng Quầy.
"Có lẽ bị gió tuyết cản đường." Trương Bá cầm ấm trà đứng ở dưới hành lang: "Có lẽ ngày mai sẽ về."
Tiết Quan Hà: "Mấy hôm trước ta mới lĩnh ngộ đao thức, còn nghĩ muốn thể hiện trước mặt chưởng quầy, mong chưởng quầy chỉ dạy nữa."
"Ta thấy ngươi muốn được khen thì có." A Nại ôm n.g.ự.c hừ nhẹ: "Nhạc Thù đột phá lên cấp năm cũng không khoe khoang như ngươi."
Tiết Quan Hà: "Hắn không khoe khoang? Hắn vui đến mức thay đổi hết trận pháp của Bát Phương Khách điếm."
Nhạc Thù: "..."
Cãi nhau có thể đừng lôi hắn vào được không?
"Mấy người Yến đại ca đâu?" Hách Liên Tuyết dịu dàng hỏi.
Lương Thượng Quân đứng tựa vào tường viện đi vào phòng, nghe thấy vậy tiện thể trả lời: "Yến Phi Tàng và Ứng Vô Miên đang luận bàn ở trường luyện võ, Mai lão đầu kia ở đó."
"Hắn vẫn chưa từ bỏ sao?" Tiết Quan Hà bất đắc dĩ: "Cũng đã năm năm rồi, hắn vẫn còn muốn giật giây chúng ta thông nhất giang hồ?"
A Điều: "Suy nghĩ kỳ lạ."
"Hắn nhiều lần chịu nhục trước mặt chưởng quầy, chỉ có thể tìm tới chúng ta, mà trong số chúng ta chỉ có Yến đại ca và Ứng đại ca lọt được vào mắt xanh của hắn."
Trương bá ha hả cười nói: "Niềm tin của Mai võ vương đúng là vững chắc, chỉ là có hắn chỉ dạy kỹ năng võ công ở khách điếm, chưởng quỹ cũng rảnh rỗi hơn."
"Nói cũng phải."
"Chưởng quỹ đúng là tính rất hay." Vạn Thông cả người đầy tuyết, cầm theo mấy cuồn sổ sách đẩy cửa vào: "Không chỉ có chuẩn tông sư tọa trấn khách điếm chỉ dạy kỹ năng võ công, còn có thợ đúc đệ nhất thiên hạ chế tạo vũ khí, nàng lại thoái mái dẫn Bùi công tử cưỡi ngựa dạo giang hồ."
Nhạc Thù: "Chưởng quầy là đi hành hiệp trượng nghĩa."
Vạn Thông: "Được, ta nói không lại ngươi."
Tiểu viện khách điếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-868.html.]
Từ Tam Tác cầm hồ lô rượu, dựa vào xích đu, nhàn nhã hứng thú nói: "Ngươi vẫn chưa từ bỏ sao?"
"Sao lại từ bỏ?" Mai Cửu Nghi nhìn gió tuyết ngoài viện: "Lục Chưởng Quầy này, ta vẫn chưa nghiên cứu xong."
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ Tam Tác hừ nhẹ: "Theo ta thấy, Lục Chưởng Quầy vốn không có dã tâm này, hiện giờ nàng là đỉnh phong cấp chín, nếu thật sự muốn thống nhất giang hồ thì sớm đã thống nhất, ngươi đừng lãng phí thời gian."
"Ta biết."
"Vậy ngươi còn lăn tăn phí công làm gì?"
Ánh mắt Mai Cửu Nghi hiện lên vẻ không cam lòng.
"Thống nhất giang hồ chỉ là một cách để thể hiện dã tâm, ta chỉ không tin, sau vài chục năm đứng trên đỉnh phong võ lâm, khi chỉ một suy nghĩ của nàng là có thể nắm giữ mạng sống người khác, nàng vẫn có thể giữ được ý niệm ban đầu. Dù không thống nhất giang hồ, cũng sẽ làm chuyện khác."
"..."
"Ngươi cũng không tin, không phải sao?"
Từ Tam Tác cười lạnh: "Thì sao? Dù sao ngươi chắc chắn cũng không thấy được."
"Vì sao?"
"Ngươi lớn hơn nàng mấy giáp, còn sống được bao nhiêu năm chứ?"
Mai Cửu Nghi: "..."
"Không cãi lại à?" Từ Tam Tác đắc ý nói: "Ngươi đừng chấp niệm sâu như vậy, chỉ dựa vào tâm tính của Lục Chưởng Quầy, dù có đổi thì cũng hơn mấy chục năm."
Mai Cửu Nghi cười nhẹ: "Mỏi mắt mong chờ."
Hắn tự tin cho rằng chỉ cần hắn sống đủ lâu sẽ nhất định có thể nhìn thấy ngày Lục Kiến Vi mê đắm quyền lực.
Nhưng mà đến lúc hắn nhắm mắt, Lục Kiến Vi vẫn không thay đổi.
Hắn không cam lòng, lúc c.h.ế.t mắt vẫn chưa hề nhắm.
Lục Chưởng Quầy đã trở thành thần thoại võ lâm, vẫn dẫn theo Bùi công tử của nàng du ngoạn giang hồ, khắp nơi đều có bóng dáng nàng, khắp nơi đều có truyền thuyết về nàng.
Mấy chục năm qua, giang hồ đã rất ít khi xảy ra chuyện g.i.ế.c người lạm sát người vô tội, giang hồ đã hoàn toàn thay đổi.
Dần dần, hình ảnh của Lục Chưởng Quầy cũng không xuất hiện trên giang hồ nữa, chỉ nghe nói nàng đến một nơi non xanh nước biếc, cùng Bùi công tử sống như thần tiên quyến lữ.