Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 867
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:22
Lượt xem: 34
Hắn quỳ sụp xuống đất, gương mặt dữ tợn run lên.
"Xin tiền... tiền bối hỏi."
Lục Kiến Vi: "Bọn họ là ai? Các ngươi là ai? Làm gì ở đây?"
"Ta, ta..."
"Lục Chưởng Quầy!" Thiếu nữ bỗng nhiên quỳ xuống đất, còn lôi kéo cả thiếu niên: "Ngài chính là Lục Chưởng Quầy đúng không?"
Tiểu đệ tên mặt thẹo không tự chủ được lùi về sau mấy bước, sau đó bỏ vũ khí trong tay xuống, tất cả đều quỳ rạp xuống đất, ai nấy đều run rẩy.
"Bốp!" Tên mặt thẹo sau khi ngẩn ra thì tát mạnh bản thân một cái: "Tiểu nhân có mắt như mù, không biết Lục Chưởng Quầy đại giá quang lâm, đáng c.h.ế.t vạn lần."
Lục Kiến Vi thầm than, gần đây muốn ngụy trang thân phận đi du lịch giang hồ ngày càng không dễ.
Năm năm qua, nàng và Bùi Tri vừa kiếm tiền vừa lưu lạc giang hồ, tiện tay cứu không ít người, dù có đeo mặt nạ khác nhau thì cũng thường bị người khác nhận ra.
Lâu ngày, người trên giang hồ đều biết Lục Chưởng Quầy và Bùi công tử thích hành hiệp trượng nghĩa, dù có gặp họ ở đâu cũng chớ ngạc nhiên.
Hai người lại có một thói quen, hàng năm trước khi tuyết mùa đông rơi sẽ chạy về Bát Phương Khách điếm Phong Châu, tập trung với nhóm tiểu nhị.
Ở đây gần Phong Châu, lại là lúc tuyết rơi, lúc này cao thủ xuất hiện ở đây rất có khả năng là Lục Chưởng Quầy và Bùi công tử.
Mặc dù thiếu nữ không chắc chắn nhưng cũng không ngăn được việc nàng muốn mượn uy danh của Lục Chưởng Quầy.
Nếu như không phải thì cũng có thể cáo mượn oai hùm, nếu như đúng thì chính là quý nhân trời ban.
"Nói xem, đã xảy ra chuyện gì?" Lục Kiến Vi rút kiếm, vẻ mặt lười biếng quát tên mặt thẹo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-867.html.]
Tên mặt thẹo vẻ mặt như đưa đám nói: "Lục Chưởng Quầy, tiểu nhân chỉ là đi ngang qua ở lại, thực sự không muốn hại người, ngài..."
"Mấy câu này, đợi vào trong hình ngục nói." Lục Kiến Vi ngắt lời hắn, hỏi thiếu nữ: "Các ngươi là ai?"
"Ta là con gái Lô gia An Châu tên Lô Hân, đây là xá đệ Tô Hạo, Lục Chưởng Quầy, cha mẹ ta bị người ta hại, ta vè đệ đệ may mắn trốn thoát muốn đến nhờ hiệp hội giúp đỡ, lại suýt bị người ta ám sát, nếu không phải ta có luyện được một chút thuật dịch dung dẫn theo đệ đệ chạy trốn, chỉ sợ đã..." Thiếu nữ nghẹn ngào rơi lệ, đỏ mắt nói: "Lục Chưởng Quầy, vãn bối chạy thẳng đến Phong Châu chính là muốn cầu xin ngài đòi lại công bằng cho Lô gia."
Lục Kiến Vi hỏi: "Bọn họ thì sao?"
"Ta không biết, ta và đệ đệ bị thương, tuyết lại rơi nên tránh và trong đạo quán, ai ngờ bọn họ đột nhiên xông vào, nói muốn lấy bảo bối trên người chúng ta, ta và đệ đệ cho rằng họ là sát thủ mà kẻ thù phái đến."
"Oan quá Lục Chưởng Quầy." Tên mặt thẹo vô cùng hối hận: "Ta vốn cũng không biết họ, chỉ là thấy họ cẩn thận, nên muốn lừa họ thôi, vẫn chưa lừa được thì ngài đã đến."
Quá xui xẻo, một tên chưa từng gặp may lại còn đ.â.m xầm vào tay Lục Chưởng Quầy.
Nếu không phải hiệp hội hỗ trợ giang hồ được thành lập, càng ngày càng có nhiều võ giả thích hành hiệp trượng nghĩa, họ cũng không bị ép đến nỗi nghèo túng phải đi ăn cướp.
Mấy năm nay muốn làm cường đạo thật không dễ mà.
Lục Kiến Vi lấy trong tay áo ra một chai thuốc, vứt cho Lô Hân.
"Băng bó vết thương cho ngươi và đệ đệ trước."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ai mà không biết y thuật của Lục Chưởng Quầy trác tuyệt, một chai thuốc trị thương cũng có giá rất cao.
Tất nhiên không phải Lục Chưởng Quầy tự bán đắt, mà là một chai thuốc của Lục Chưởng Quầy khó có, phải qua nhiều người, tất nhiên giá phải cao rồi.
Cũng may là Bát Phương Khách điếm đã bồi dưỡng được không ít y sư, trong đó y sư Vân Thủy Điều y thuật xuất chúng nhất.
Những y sư bên ngoài đến khách điếm học tập y thuật, khách điếm cũng không keo liệt, y thuật của thầy thuốc trên giang hồ đều tăng lên diện rộng.
Lô Hân cầm bình sứ, cứ như là đang cầm trân bảo, ánh mắt đầy vẻ biết ơn.
"Đa tạ Lục chưởng quầy ban thuốc."