Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 865

Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:19
Lượt xem: 50

Trương bá xoay người, thấy là một vị khách tướng mạo đoan chính, chắp tay hỏi: "Khách nhân có gì căn dặn?"

"Căn dặn thì không dám, chỉ là muốn hỏi ngài vài vấn đề."

"Xin cứ hỏi."

"Có người nói ngài và Nhạc thiếu hiệp là người đầu tiên vào khách điếm, vậy lần đầu tiên khi gặp Lục Chưởng Quầy ngài có cảm giác gì?"

Trương bá nhớ lại đêm đó, vuốt râu cười nói: "Thần bí, hùng mạnh."

"Lúc đó khách điếm không có tiểu nhị, Lục Chưởng Quầy đích thân tiếp đãi các ngươi sao?"

"Nàng thấy ta và tiểu Thù đói bụng, có lòng tốt làm cho bọn ta hai chén mì trứng gà rau xanh, mỗi bát thêm một cái trứng, lúc ta ăn, cảm thấy cả người ấm áp."

"Sao ngươi lại trở thành tiểu nhị của khách điếm?"

"Lục Chưởng Quầy thấy bọn ta không có nhà để về nên nhân từ chứa chấp bọn ta."

"Lục Chưởng Quầy đúng là tấm lòng lương thiện." Khách trọ vô cùng cảm thán.

Trương bá gật đầu: "Đó là lẽ tất nhiên."

Camera Tiểu Khách ghi lại hình ảnh kể lại cho Lục Kiến Vi về cuộc đối thoại của hai người.

"Sao ta lại nhớ trước đó hai người họ chê đắt mà." Lục Kiến Vi bất đắc dĩ lắc đầu: "Lăng kính thời gian thật đáng sợ."

Tiểu Khách: "Lúc ngươi ngồi ở vị trí cao, mỗi một hành động đều được bọc một vòng hào quang, huống gì, trong mắt Trương bá và Nhạc Thù, ngươi thật sự là cứu tinh của họ."

"Ta cũng không muốn trở thành cứu tinh gì đó." Lục Kiến Vi vươn vai: "Tên Vạn Thông kia ngày nào cũng nghe ngóng, biến khách điếm này của ta thành quán trà à?"

Tiểu Khách: "Hắn trả tiền, cũng không thể bắt hắn câm miệng được."

"Trương bá lớn tuổi, dì Vân cần thêm thời gian luyện công, những tiểu nhị khác trong khách điếm cũng chưa từng quản lý sổ sách, tên Vạn thông này rất tháo vát, chắc hẳn là một người có năng lực quản lý sổ sách."

"Hắn là một võ vương cấp tám, chưa chắc đã đồng ý làm kế toán cho ngươi."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Mai Cửu Nghi là một tông sư chính hiệu, hằng ngày vẫn ở khách điếm, ngươi cho rằng hắn muốn làm gì?"

Tiểu Khách: "Chuyện này ta biết, tìm chứng cứ về lý luận nhân tính của hắn, và điều tra ra nội tình tông môn của ngươi."

"Nên mới nói, tông môn thần bí chính là một củ cải trắng treo trước mặt họ, đợi đến lúc mặc kệ họ có dùng bao nhiêu thế lực cũng không thể điều tra được, tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nằm ở khách điếm từ từ thăm dò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-865.html.]

"Cũng đúng."

Người của tông môn ẩn thế đến rồi lại đi.

Vạn Thông không bỏ được, hắn chính là người biết hết mọi chuyện nổi tiếng thiên hạ, nếu như ngay cả sư môn của Lục Chưởng Quầy cũng không điều tra được, còn mặt mũi nào xưng là "vạn sự thông"?

Hắn trả một tháng năm trăm lượng, ở trong tiểu viện hết ba tháng.

Ba tháng, một chút manh mối cũng không có.

Còn tiếp tục như vậy, trừ đưa tiền cho Lục Chưởng Quầy thì không có tác dụng gì khác.

Hay là cứ đi luôn?

Hắn vô cùng mất mát cuốn gói quần áo, định rời khỏi nơi đau thương này, Trương Bá bỗng đến mời hắn đến chủ viện.

Vạn Thông không hiểu gì đi đến, trên vai còn vác đồ.

Vừa vào viện đã thấy Lục Chưởng Quầy tưới hoa ở vườn hoa bên cạnh.

Hắn chắp tay hành lễ: "Lục Chưởng Quầy có gì căn dặn?"

Lục Kiến Vi buông bình nước, hỏi: "Vạn sự thông cứ như vậy từ bỏ sao?"

Vạn Thông: "..."

"Ta cho ngươi một cơ hội điều tra lai lịch." Lục Kiến Vi lạnh nhạt nói: "Ngươi có dám không?"

"Không có gì không dám." Vạn Thông lại lấy lại lòng tin: "Nhưng ta muốn biết, ta không đeo mặt nạ tròn, sao ngươi có thể nhận ra ta giữa rất nhiều khách trọ?"

"Khó lắm à?"

"..." Vạn Thông hít sâu một hơi, quyết định từ bỏ vấn đề này: "Cơ hội mà Lục Chưởng Quầy nói là gì?"

Lục Kiến Vi cười híp mắt nói: "Trong điếm còn thiếu một nhân viên thu chi."

Vạn Thông: Nhân viên thu chi đúng là có thể biết được nòng cốt của khách điếm, nhưng hắn thực sự không biết tính sổ sách mà.

"Nếu ngươi không muốn..."

"Đồng ý! Ta đồng ý!"

Thu sang đông đến, gió lạnh cuốn tuyết khiêu vũ ngoài trời.

Loading...