Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 856
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:05
Lượt xem: 45
Lục Kiến Vi gật đầu: “Thiên phú đúc của hắn đúng thật không tệ.”
“Ta nói đúng mà!” Từ Tam Tác bắt chéo chân: “Khách điếm cũng chỉ thiếu một chỗ rè sắt, tiểu lão nhân không chê chỗ này của ngươi nhỏ, vừa lúc rảnh rỗi tới nhàm chán coi như làm chuyện tốt giúp ngươi dạy ra mấy chú tạo sư.”
Lục Kiến Vi bật cười: “Miếu này của ta nhỏ chỉ sợ không chứa được đại phật như ngươi, vẫn là thôi đi.”
“…”
Mai Cửu Nghi phe phẩy cây quạt cười nói: “Từ Tam Tác a Từ Tam Tác, ngươi cũng có một ngày phải cầu rèn sắt cho người ta.”
“Thợ sách thúi, ngươi đừng chó chê mèo lắm lông, thật coi ta không biết mấy ngày nay ngươi đang làm gì.”
“Ta đang làm gì?”
“Ngươi chạy tới ruộng, khuyến khích tiểu tử Ứng gia kia làm minh chủ gì đó, lại tới luyện võ trường nói nhảm với họ Yến nửa ngày, còn chạy tới y lư nói mấy lời kỳ lạ với một tiểu cô nương, cũng không thấy ai phản ứng ngươi.”
Mai Cửu Nghi tay cầm cây quạt hơi dừng, nói: “Chỉ là nói chuyện phiếm vài câu thôi, ngươi chớ có nói quá.”
Từ Tam Tác dời đi mâu thuẫn: “Chưởng quầy, ngươi nói xem tiểu lão nhân có nói quá hay không?!”
“Chưởng quầy?” Lục Kiến Vi nhướng mày.
“Mỗi ngày nghe những tiểu nhị đó kêu ngươi như vậy, ta cũng quen rồi.” Từ Tam Tác đặc biệt mặt dày: “Dù sao ta đều quyết định làm việc trong khách điếm của ngươi, gọi như vậy cũng không có gì sai.”
Lục Kiến Vi: “Tự tiến cử là không có tiền công.”
Bọn tiểu nhị ở chủ viện lúc trước đều là tự tiến cử ở lại làm việc, từ trước đến nay chưa từng thấy tiền công.
Từ Tam Tác: “Ta không thiếu tiền.”
Tiền trước kia hắn kiếm được cũng đủ hắn tiêu xài cả đời. Tiền đã không còn theo đuổi của hắn, tài nghệ đúc mới là.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-856.html.]
Hắn không có da mặt dày tới nỗi đi xin sư môn của Lục Kiến Vi dạy tài nghệ, nhưng lâu ngày thấy lòng người sao, nói không chừng nào một ngày nào đó Lục chưởng quầy mềm lòng đồng ý dẫn hắn đi chiêm ngưỡng bếp lò của đúc đại sư một chút thì sao.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhìn Yến Phi Tàng, lại nhìn Ứng Vô Miên, đều là ví dụ thành công.
“Tùy ngươi.” Lục Kiến Vi trả lời, lại nói thêm: “Lúc trước đã nói với ngươi, nếu có thể từ đầm lầy ra tới, sẽ tặng ngươi một thanh bảo kiếm, làm tạ lễ chỉ dẫn đi vào Bạch Vân Thôn, sau đó ta cho người đưa qua chỗ ở của ngươi.”
“Ta nói không cần, bằng không ngươi mang tiểu lão nhân…”
“Còn có một quyển bút ký, ghi chép lại quá trình rèn hoàn chỉnh thanh bảo kiếm này.”
“Còn chờ gì nữa?!” Từ Tam Tác lập tức đứng dậy: “Ngươi bây giờ lập tức cho ta, ta muốn lấy về cẩn thận nghiên cứu.”
“Không vội.” Lục Kiến Vi nhàn nhạt trả lời một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Mai Cửu Nghi: “Mai Võ Vương nói những lời đó với tiểu nhị của ta, là muốn trộm đào góc tường sao?”
Mai Cửu Nghi lắc đầu: “Ta không đào được góc tường của Lục chưởng quầy, ta chỉ là cảm thấy lấy danh tiếng của Lục chưởng quầy hiện giờ, đáng giá càng tốt.”
“Cái gì là càng tốt?”
“Ví dụ, giang hồ mà ngươi vẫn luôn cố gắng tuân thủ quy tắc mới.”
Lục Kiến Vi: “Nhưng dã tâm sẽ sinh ra tham lam, tham lam sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t thiện ý.”
“Ta cho rằng bọn tiểu nhị chỉ có đứng ở chỗ càng cao thì mới có thể càng thêm hiệu suất cao mà thực hiện ý chí của ngươi.” Mai Cửu Nghi nhìn chăm chú vào Lục Kiến Vi: “Chẳng lẽ Lục chưởng quầy không hy vọng ngày này nhanh tới?”
Lục Kiến Vi không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Chúc ngươi may mắn.”
Mục tiêu của nàng không chỉ là xây dựng quy tắc mới, sau khi quy tắc mới chứng thực thì vé xe trở về mới là mấu chốt nhất.
Nàng sẽ không giống Phục Tế, cũng sẽ không giống đối tượng mà Mai Cửu Nghi từng thí nghiệm, bị mất phương hướng trong tiền tài và quyền dục.
Mai Cửu Nghi thưởng thức sự tự tin của nàng, nhưng cũng không cho rằng nàng có thể vẫn luôn giữ vững ý định ban đầu.
“Những lời này của ngươi nghĩa là ngươi sẽ không ngăn cản ta nhắc nhở tiểu nhị của ngươi?”