Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 852

Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:26:59
Lượt xem: 55

“Ừ, không liên quan tới chúng ta.”

Phục Tế đang đứng ở ngoài đầm lầy rốt cuộc chờ không được.

Địa Liên ở trung tâm của đầm lầy thả ra một sự cám dỗ thầm lặng đối với hắn, linh dược mà hắn tha thiết ước mơ ở ngay trước mắt, hắn không tự chủ được mà bước ra hai chân.

Nội lực của Võ Vương cấp chín có thể giúp hắn trụ từ bên cạnh đầm lầy bay vọt đến trung tâm.

Một con hung thú đột nhiên nhảy ra khỏi mặt nước, mở ra cái miệng to như chậu máu.

Mũi chân của Phục Tế giẫm lên đầu nó, vừa lúc mượn lực nhảy lên một lần nữa, ra tay nhanh như tia chớp trực tiếp bẻ gãy rễ của Địa Liên.

Trong nháy mắt rễ cây bị gãy thì một lượng lớn chất nhầy phun ra từ rễ cây yếu ớt, xông thẳng vào mặt Phục Tế.

Hắn nghiêng đầu tránh đi, nội lực phóng ra bảo vệ thân thể.

Phục Tế rất cẩn thận, hắn mang bao tay khi hái Địa Liên, toàn thân đều bọc kín mít.

Nhưng hắn không nghĩ tới lúc rễ cây Địa Liên đứt gãy sẽ tiết ra chất nhầy, lấy tốc độ cực nhanh ăn mòn bao tay, cũng thẩm thấu vào làn da hắn.

Cánh hoa của Địa Liên có thể làm thuốc, rễ cây lại có kịch độc, kịch độc như vậy ngay cả Võ Vương cấp chín đều không thể ngăn cản.

Thân thể của Phục Tế đột nhiên trở nên cứng còng, nội lực trong kinh mạch rốt cuộc không thể vận chuyển, hắn giống như là một cái sủi cảo cồng kềnh rầm một tiếng rơi vào đầm lầy sâu không thấy đáy.

Lúc nước bùn bao phủ đỉnh đầu, tay phải của hắn còn nắm chặt Địa Liên mà hắn mong muốn ngày đêm.

Đám hung thú chen chúc mà đến tàn nhẫn xé rách thân thể của hắn, hắn lại bởi vì cơ bắp cứng đờ mà ngay cả vẻ mặt đau khổ cũng không thể biểu lộ.

Bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất trong đầm lầy, m.á.u đỏ thắm hòa hợp một thể với nước bùn đục ngầu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thi cốt vô tồn là kết cục cuối cùng của hắn.

Đầm lầy lại lần nữa yên lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-852.html.]

Lục Kiến Vi và Bùi Tri yên tĩnh chờ đợi, sau một lúc lâu lại có một đóa Địa Liên trắng nõn tinh khiết ló đầu ra từ trong nước bùn.

“Chúng nó quả nhiên còn có rất nhiều.” Nàng uyển chuyển nhẹ nhàng bay xuống đất: “Đi thôi, nên xét nhà.”

Bùi Tri không khỏi cười khẽ, trên giang hồ đồn đại chuyện Lục chưởng quầy thích làm nhất là xét nhà.

Hiện giờ ngay cả hung thú trong đầm lầy đều trốn không thoát.

Nàng một lần nữa lấy ra túi gấm chứa bột phấn của Cố Bạch Đầu, để Bùi Tri hấp dẫn sự chú ý của hung thú.

“Vi Vi, cẩn thận.”

Lục Kiến Vi gật gật đầu: “Không sao đâu.”

Nàng xách theo túi đã chuẩn bị sẵn, mũi chân nhẹ nhàng bay đến chỗ rong rêu tụ tập, lại mượn lực của rong rêu mà nổi ở giữa không trung lấy nhánh cây đẩy ra, lộ ra một tảng lớn Địa Liên giấu ở dưới rông rêu!

Nếu rễ cây đứt gãy sẽ có nguy hiểm, vây nàng cũng chỉ hái cánh hoa.

Cánh hoa có thể làm thuốc không có một chút độc tố nào.

Người khác hái Địa Liên vì để tránh đóa hoa héo tàn, theo bản năng sẽ hái cả rễ lẫn cây, cho nên tránh không được kịch độc của rễ cây.

Nhưng Lục Kiến Vi không cần.

Ba lô của hệ thống có thể giữ cho cánh hoa tươi.

Dựa vào trộm thuật “Phật Vân Thủ” đỉnh cấp, không quá mấy hơi thì trong ba lô hệ thống của nàng đã nhiều thêm rất nhiều cánh hoa Địa Liên.

Một ổ này ước chừng có hơn trăm đóa Địa Liên, một đóa Địa Liên có hai mươi cánh, nàng không thể chỉ thấy cái lợi trước mắt cho nên chỉ hái được năm mươi đóa, tổng cộng là một ngàn cánh đủ dùng rất lâu rất lâu.

Hung thú bị Cố Bạch Đầu hấp dẫn, rốt cuộc phát hiện không đúng.

Chúng nó sôi nổi gào thét, hung ác mà nhào lại đây, muốn xé nát khách không mời mà đến xâm nhập “cấm địa”.

Lục Kiến Vi thấy đã đủ lập tức thu tay lại, nhanh chóng trở lại trên bờ.

Không quan tâm đến đám hung thú đang đau thấu tim gan trong đầm lầy, nàng mở túi ra cho Bùi Tri xem, cười nói: “Hái được rất nhiều.”

Loading...