Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 85

Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:49:54
Lượt xem: 54

A Nại lại kiên trì nói: “Thân thể công tử mới là quan trọng nhất, ta đi hỏi thử, lần này đảm bảo không đắc tội người khác.”

Lục Kiến Vi từ lầu ba đi xuống, trùng hợp gặp phải A Nại đang muốn lên lầu, nàng híp mắt cười hỏi: “Có việc gì sao?”

“Có!” A Nại vội vàng gật đầu, đôi mắt vừa to vừa tròn, lúc nghiêm túc nhìn người khác không khỏi khiến người ta mềm lòng: “Lục chưởng quầy, công tử nhà ta thân thể không tốt, cần ta đặc biệt chuẩn bị thức ăn, chẳng hay có thể mượn nhà bếp quý điếm?”

Lục Kiến Vi đi đến sau quầy ngồi xuống.

“Nếu vậy trong lúc đi đường, công tử nhà các ngươi làm sao sống được tới bây giờ?”

A Nại: “……”

“Các ngươi muốn uống trà thượng đẳng ta có thể lý giải, muốn ăn thức ăn tinh tế ta cũng lý giải, chẳng qua ngươi lại chọc giận hai tiểu nhị trong tiệm ta, bọn hắn trong lòng tức giận làm việc không thể chuyên tâm, nếu xảy ra sơ suất làm sao ăn nói với các khách nhân khác?”

“Lục chưởng quầy, chúng ta trước khi lên đường có tự mang theo bếp lò, chẳng qua hôm qua không cẩn thận làm hỏng.”

Lục Kiến Vi cười khẽ: “Lý do này không tồi.”

Nàng quả thực có thể tiếp tục giả ngu moi tiền của phú hào xe lăn, nhưng không thể không quan tâm đến cảm xúc của tiểu nhị khách điếm.

Người có thể bảo hộ muôn vàn tài phú không thể nào là người đầu óc đơn giản, có thể trở thành người hầu cho đệ nhất phú hào cũng không có khả năng đi khắp nơi đắc tội người khác.

Chủ tới hai người vừa vào khách điếm đã không ngừng do thám giới hạn trong tiệm.

A Nại trầm mặc giây lát, sau đó vẻ nôn nóng trên mặt cũng dần biến mất.

“Lục chưởng quầy có muốn bàn chuyện làm ăn?”

Nụ cười Lục Kiến Vi càng thêm tươi tắn: “Ta mở cửa hàng là để làm ăn.”

A Nại ôm quyền: “Công tử nhà ta chân cẳng không tiện, không biết Lục chưởng quầy có nguyện dời bước?”

Lục Kiến Vi gật đầu: “Đương nhiên.”

Vở kịch đoán tới đoán lui diễn một lần là được, hai lần sẽ chán, nàng thích đường đường chính chính nói chuyện làm ăn hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-85.html.]

Chủ tớ hai người coi như còn có mắt nhìn.

A Nại dẫn Lục Kiến Vi đi tới trước cửa phòng, còn chưa mở miệng cửa phòng đã mở ra.

Mùi hương nhàn nhạt ập đến, cả người như rơi vào rừng trúc, toàn thân thấm đẫm bầu không khí thanh cao tinh khiết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Kiến Vi ngước mắt.

Phú hào xe lăn nhàn nhã dựa vào lưng ghế, tay trái như cũ cầm ngọc tiêu, sắc mặt tái nhợt điểm xuyết ý cười, ngữ điệu như băng ngọc tương phùng, sạch sẽ mát lạnh.

“Lục chưởng quầy, vừa rồi mạo phạm mong thứ lỗi.”

Ôn Trứ Chi chuyển động xe lăn, nghiêng người mời nàng đi vào.

Phòng trong đã có người đứng chờ sẵn, chính là Kim Phá Tiêu, hắn đi nhanh tới ôm quyền nói: “Lục chưởng quầy một chiêu đánh lui mấy trăm người, thật sự làm cho người ta khiếp sợ bội phục, ta cùng Ôn huynh có chút lo lắng cao thủ như Lục chưởng quầy không muốn hạ mình, nên nhiều lần thăm dò, mong ngài đại nhân đừng trách tiểu nhân.”

Lục Kiến Vi ăn ngay nói thật: “Ta chẳng qua chỉ là một chưởng quầy tầm thường, không đảm đương nổi cất nhắc của Kim thiếu đông.”

Kim Phá Tiêu rõ ràng không tin nhưng cũng không truy hổi, hắn tự rót một chén trà nhỏ, khom lưng chắp tay thi lễ.

“Xin dùng chén trà này bồi tội cùng Lục chưởng quầy.”

Chung trà là do Ôn Trứ Chi mang đến, sứ men xanh cực phẩm giá trị liên thành, hình thức thanh nhã vô cùng tương hợp màu trà.

Lại nhìn sang lư hương mạ vàng cùng rương tráp tử đàn, không gì không tinh mỹ, không gì không hào hoa xa xỉ.

Lục Kiến Vi nâng ly uống cạn sau đó nói thẳng: “Nhị vị tới đây chắc là vì lời đồn tàng bảo đồ.”

“Ta là vì linh dược mà đến.” Ôn Trứ Chi vuốt ve ngọc tiêu, sắc môi dường như càng nhạt hơn lúc mới đến: “Nghe nói trong bảo tàng có linh dược giải được thiên hạ kỳ độc, nếu thật sự tồn tại ta nguyện bỏ số tiền lớn ra mua.”

Ánh mắt Lục Kiến Vi quét qua chân hắn, bởi vì quần áo che đậy nên cái gì cũng không nhìn ra.

Ôn Trứ Chi mặc cho nàng đánh giá, hắn phóng khoáng tự tại cũng không có biểu hiện ra thái độ tự ti.

“Ta không có tàng bảo đồ, các ngươi tìm ta chỉ lãng phí thời gian.” Nàng nói.

Kim Phá Tiêu tuấn lãng cười: “Lục chưởng quầy đừng tự coi nhẹ mình, manh mối tàng bảo đồ nằm trên người Nhạc Thù, Nhạc Thù lại là tiểu nhị quý điếm, tại sao lại lãng phí thời gian?”

Loading...