Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 837
Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:44:29
Lượt xem: 48
Lục Kiến Vi: "Các ngươi có từng nhìn thấy Địa Liên chưa?"
"Đã thấy, cũng từng hái được thành công." Dịch Lão nói: "Bà ngoại của Bùi tiểu hữu, năm đó cũng cùng mấy đồng bạn đi vào trong đầm lầy, cũng may mắn nhìn thấy được Địa Liên."
Đồng bạn?
Nói vậy thì vị thái y áp chế độc tố cho Bùi Tri, cũng là một trong số những đồng bảng năm đó, cho nên mới biết được đầm lầy Thất Bộ có Địa Liên, còn đem nó trở thành kỳ ngộ kể lại cho Bùi Tri nghe.
"Võ kỹ gì cũng có thể sao?" Phục Tế hỏi.
Dịch Lão: "Đều có thể."
"Khi nào thì có thể trao đổi?" Phục Tế nói: "Ta không mang theo võ kỹ bên người, ta có thể viết lại."
"Không lưu lại văn tự."
"Có ý gì?"
"Bất luận là kinh nghiệm hay là võ kỹ, chúng ta đều ghi tạc trong đầu." Dịch Bách Kha nói: "Chuyện về đầm lầy ta chỉ nói một lần, mặc kệ các ngươi có nhớ được hay không, đều không có lần thứ hai. Võ kỹ mà các ngươi truyền thụ cũng chỉ có thể nói một lần."
Phục Tế: "... Có thể."
"Ngươi đi theo ta."
Hai người đi ra sân, một lát sau, Dịch Bách Kha trở về, bóng dáng của Phục Tế đã biến mất.
"Đi rồi?" Từ Tam Tác hỏi.
Dịch Bách Kha: "Đi rồi."
"Không phải hắn đến đây vì thư thợ thối này sao?"
Mai Cửu Nghi lắc đầu cười thở dài: "Hắn muốn tìm ta, chẳng qua là muốn lợi dụng ta để tìm tông môn lánh đời, tìm kiếm bảo vật có thể đề cao võ công mà thôi."
Nói trông có vẻ đường hoàng, cũng chỉ là vì tô son trát phấn cho dã tâm của chính mình.
Hắn đã sớm không còn là tiểu hài tử năm đó nói muốn học võ tế thế rồi.
"Hai người các ngươi lựa chọn thế nào?" Dịch Bách Kha hỏi Lục Kiến Vi và Bùi Tri.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-837.html.]
Lục Kiến Vi cười tủm tỉm nói: "Bạch Vân Thôn rất tốt, ta muốn ở lại thêm mấy ngày, không biết có được không?"
"Ăn không uống không thì không được." Dịch Bách Kha ước gì nàng rời đi sớm một chút.
"Như vậy à." Lục Kiến Vi đứng dậy: "Vậy thì ra đến Phụng Quang Thành một chuyến trước, sau đó mua một ít đồ ăn thức uống lại đây, bảo đảm sẽ không ăn không uống không."
"Lục tỷ tỷ, nhớ mua thêm loại kẹo đầy đủ màu sắc này nữa nhé!" Dịch Đại Trụ bám vào rào tre ngoi đầu hô một câu, trước khi nhận được cây chổi từ cha mình hắn đã chạy đi nhanh như chớp.
Từ Tam Tác cười ha hả.
Gương mặt Dịch Bách Kha không nhịn được, cứng đờ nói: "Không tiễn."
"Lục chưởng quầy." Mai Cửu Nghi cười hỏi một câu: "Ngươi không lo lắng Phục Tế đi vào đầm lầy trước, lấy hết tất cả Địa Liên đi hay sao?"
Lục Kiến Vi: "Có được là phúc của ta, không có được là mệnh của ta."
Trên bản đồ hệ thống biểu hiện, chấm xanh đại biểu cho Phục Tế đã cấp tốc di chuyển về hướng đông bắc.
Hướng đông bắc có một cánh rừng rộng lớn và đầm lầy, rốt cuộc bên trong đó có nguy hiểm gì, hệ thống cũng không có cách nào ghi rõ.
Nhưng đã nhiều năm như vậy mà đầm lầy Thất Bộ vẫn không hề trở thành "bảo địa" mà các võ giả ồ ạt kéo đến, đồng nghĩa với việc "ngưỡng cửa" để tiến vào cực kì cao, ít nhất cao hơn rất nhiều so với Hồn Đoạn Lĩnh ở Tây Nam.
Bạch Vân Thôn cũng không ngu ngốc, canh giữ bảo địa lại còn hào phóng cho người khác đi vào, dám để cho người ngoài đi vào, nhất định là không hề sợ hãi.
Nàng không vội vàng, không ngại để cho Phục Tế đi vào thăm dò trước.
"Lục chưởng quầy thông thấu." Mai Cửu Nghi khen: "Mai mỗ sẽ ở lại đây chờ hai vị trở về."
Khi rời khỏi Bạch Vân Thôn, rất nhiều đứa trẻ trong thôn đều cùng nhau lại đây, trên mặt chúng tràn ngập vẻ lưu luyến.
Nếu không phải trên tay bọn chúng cầm đủ các loại đồ ăn vặt, Lục Kiến Vi còn tưởng rằng bọn chúng thật sự không nỡ chia xa với mình.
Hổ Tử một bên cầm kẹo, một bên hỏi: "Khi nào thì các ngươi đến nữa vậy?"
"Muốn biết không?"
"Muốn."
"Trả lời một câu hỏi của tỷ tỷ trước."
"Không được, cha mẹ nói, không được tùy tiện đáp lại lời nói của người xa lạ."