Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 828
Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:42:57
Lượt xem: 35
Từ Tam Tác buông tay nhìn về phía Lục Kiến Vi, dáng vẻ "Ngươi xem đi".
"Hạng người gì mới gọi người ngoài?” Lục Kiến Vi hỏi.
Dịch Bách Kha: "Loại người có tâm tư khác như ngươi và hắn.”
"Tâm tư của ta rất đơn giản, nghe Từ đại sư nói, người của thôn Bạch Vân hiểu rõ đầm lầy Thất Bộ nhất.” Lục Kiến Vi đi thẳng vào vấn đề: “Nếu như quý thôn có thể nói cho ta chuyện liên quan tới đầm lầy Thất Bộ, ta sẽ dùng lễ nặng để tạ ơn.”
Đáy mắt Dịch Bách Kha xẹt qua khinh thường: "Lễ nặng?”
Vân Mộng Hạ Vũ
"Là loại đường đủ mọi màu sắc vừa rồi sao?” Hổ Tử đột nhiên hỏi một câu.
Thôn dân: “...”
Lục Kiến Vi không khỏi cười, lại đổ ra mười mấy viên đường từ trong túi, đưa tay ra nói: "Nếu như các ngươi thích, cho các ngươi một sọt cũng không là gì.”
Một sọt!
Con mắt bọn nhỏ trong nháy mắt sáng lên.
Hổ Tử không nhịn được thò chân nhỏ ngắn tũn ra, muốn đi nhận đường, lại bị Dịch Bách Kha quát lớn: "Đã nói bao nhiêu lần với ngươi rồi, không thể ăn đồ của người lạ đưa!”
"Thế nhưng Hổ Tử thật sự rất muốn ăn mà.” Hổ Tử chớp hai con mắt to tròn, giống như nho đen, khiến lòng người ta mềm nhũn.
Từ Tam Tác khuyên nhủ: "Dịch tiểu đệ, mấy khối đường mà thôi, ăn thì ăn, tiểu lão nhân không thích ngọt cũng cảm thấy ăn ngon, đừng hà khắc với tiểu hài tử như vậy.”
"Không được.” Dịch Bách Kha rất cố chấp: “Từ đại sư, nếu hôm nay ngài đến là vì nói giúp bọn họ, tha thứ ta không rảnh chiêu đãi, chờ ngày khác, ta sẽ tự mình đưa vài hũ rượu đến sau.”
Hắn túm lấy tay Hổ Tử, không để ý Hổ Tử đáng thương, xoay người đi vào trong thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-828.html.]
Những thôn dân còn lại cũng kéo hài tử nhà mình đi vào thôn.
Từ Tam Tác lau mặt một cái, than thở nói: "Lục tiểu hữu, mặt mo này của ta cũng vì giúp ngươi mà ném đi rồi, ngươi có muốn đền bù một chút cho tiểu lão nhân hay không?”
"Đưa tay ra.” Lục Kiến Vi nói.
Từ Tam Tác mừng rỡ duỗi hai cánh tay, mở bàn tay ra, con mắt nhìn thẳng vào Quyển Sương đao trong bọc hành lý của nàng.
"Nếu ngươi đã thích ăn đường như vậy, ta sẽ cho ngươi một chút.” Lục Kiến Vi đổ tất cả đường trong tay vào lòng bàn tay hắn.
"Ai nha nha, ngươi sao có thể qua sông đoạn cầu như vậy được!” Trên miệng hắn ghét bỏ, nhưng tay lại rất thành thật, nhúp một viên đưa vào bên trong miệng, số còn lại đều nhét hết vào trong ngực.
Cửu Nghi chế nhạo hắn: "Ngươi ăn hết tất cả đường mà Hổ Tử tâm tâm niệm niệm mất rồi.”
"Vậy nó cũng chỉ có thể trách Dịch Bách Kha.” Từ Tam Tác dựa vào lão Mã, vỗ vỗ đầu của nó: “Chúng ta vừa tới đã phải trở về, bộ xương già này của ngươi có chịu được hay không nha?”
Lục Kiến Vi mỉm cười hỏi: "Ai nói chúng ta phải đi?”
"Chẳng lẽ ngươi còn định cường thế xông vào sao?” Từ Tam Tác trừng mắt một cái: “Như vậy không được đâu, cho dù ngươi có võ công cao, cũng không thể lấy thế đè người được, nếu ngươi xông vào, ta sẽ tuyệt giao với ngươi!”
"Cường thế xông vào?” Lục Kiến Vi lắc đầu, lấy ra một cái bồ đoàn từ trong hành lý, cộng thêm một tấm vải dầu vuông vắn: “Chẳng lẽ Từ đại sư không biết thôn Bạch Vân có mấy vị Võ Vương cấp chín sao? Ta tuỳ tiện xông vào có khác gì đi tìm chết?”
Từ Tam Tác bất ngờ đứng thẳng: "Ngươi nói mò cái gì vậy?”
"Đừng nói là ngươi không biết nhé?”
"Biết cái gì?”
Lục Kiến Vi ngồi xuống bên trên bồ đoàn, vải dầu giao cho Bùi Tri trải ra, nàng giải mở mấy cái bao hành lý nhỏ khác, lấy ra nhiều loại bánh kẹo và đồ ăn vặt, tất cả đều chất đống trên vải dầu.
Đây là những thứ nàng đã chuẩn bị cho mình để chuẩn bị cho cuộc hành trình nhàm chán. Mỗi khi đến một thành trấn phồn hoa, nàng sẽ lấy cớ tìm sư môn để "Buôn bán" một chút, dần dần đã tích góp được nhiều như vậy.
"Rốt cuộc ta phải biết cái gì nha?” Từ Tam Tác vội vã không nhịn nổi.