Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 820

Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:42:45
Lượt xem: 33

"Ngươi nhận ra bọn họ à?” Từ Tam Tác buông chân đang vắt lên xuống, ngạc nhiên nói: “Xem ra hai ngươi còn nổi danh hơn tiểu lão nhân nghĩ, ngay cả mọt sách thối này cũng biết hai ngươi. Bát Phương khách điếm ở đâu? Chơi vui sao? Còn có ngươi nữa, trách không được ta nghe tên ngươi lại thấy quen tai, hoá ra ngươi chính là đầu lĩnh của Huyền Kính Tư gì đó.”

Cửu Nghi dùng quạt lông gõ hắn, bất đắc dĩ nói: "Đúng là ngươi ở trong khe suối lâu ngày, ngay cả Bát Phương khách điếm mà cũng không biết. Hiện tại trên giang hồ đều đang đồn, kỹ nghệ của thợ rèn trong sư môn Lục chưởng quầy còn cao siêu hơn so với Từ đại sư ngươi.”

"Cái gì?” Từ Tam Tác nhảy dựng lên, chỉ vào kiếm bên hông hai người: “Ý của ngươi là trình độ hai thanh kiếm này cao hơn ta?”

Cửu Nghi: "Ngốc, rõ ràng bọn họ đang ngụy trang thân phận. Ai không biết Lục chưởng quầy xuất trần tuyệt tục, Bùi chỉ huy sứ tuấn mỹ phong nhã, ngươi nhìn thử xem, hai người bọn họ hiện tại mặt dính dáng không?”

"Đây là khuôn mặt giả sao?” Từ Tam Tác nhíu mày: “Nhãn lực của ta trở nên kém rồi à?”

Lục Kiến Vi chắp tay: "Để cho tiện hành tẩu giang hồ, không thể không ngụy trang thân phận, xin Từ đại sư thứ lỗi. Chỉ là không ngờ danh tiếng khách điếm nho nhỏ nhà ta lại truyền tới tận Liêu Châu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

"Đúng vậy.” Từ Tam Tác nhìn về phía Cửu Nghi: “Không phải từ trước đến nay, ngươi say mê cái gì mà quân tử lục nghệ, làm sao còn quản cả chuyện giang hồ rồi?”

Cửu Nghi: "Ta là lười nghe mưa gió bên ngoài, nhưng hai người hầu nhỏ của ta lại cảm thấy rất hứng thú nên đã mua không ít thoại bản, thường xuyên nghị luận trong nhà, ta còn có thể che lỗ tai lại không bằng?”

Hai người hầu nhỏ đang quét dọn không khỏi đỏ mặt, cúi đầu không dám nhìn Lục Kiến Vi.

"Quên đi, ta mặc kệ hai người các ngươi làm cái gì, dù sao các ngươi đã giúp ta một phen ở Ký Châu, thì xem như là khách quý của tiểu lão nhân ta.” Từ Tam Tác dừng một chút, mới phản ứng lại, trên mặt hiện ra mấy phần khó xử, không được tự nhiên nói: “Nếu như thuật rèn đúc của sư môn ngươi còn cao hơn ta, vậy chắc hẳn các ngươi cũng không dùng được hai khối lệnh bài kia rồi, cho dù ném đi cũng đừng cho ta biết.”

Lục Kiến Vi không khỏi cười nói: "Tên tuổi của Từ đại sư vang danh khắp nơi, không cần tự coi nhẹ mình, những lời đồn đãi kia đều là giang hồ khách trẻ tuổi nói đùa, bọn họ chưa từng thấy qua vũ khí ngài chế tạo nên mới nói như thế, ngài ngàn vạn lần đừng để ở trong lòng.”

"Thật sao?”

"Thật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-820.html.]

Từ Tam Tác liếc mắt dò xét nàng: "Ngươi nói chuyện quanh co, ta không tin, trừ phi ngươi lấy vũ khí ra cho ta nhìn một cái.”

"Nhất định phải nhìn sao?”

"Đương nhiên!”

"Được thôi.” Lục Kiến Vi ra vẻ bất đắc dĩ, đi tới bên cạnh con ngựa, gỡ trường đao được bọc vải xuống rồi đặt lên bàn đá.

"Ta đã sớm nhìn ra đây là một thanh đao, ngươi cũng quá hẹp hòi rồi, che phủ chặt chẽ như thế.” Từ Tam Tác tự mình động thủ cởi bỏ vải thô, rút đao ra khỏi vỏ: "Ta ngược lại muốn nhìn xem đến mức nào…”

Âm thanh đột nhiên im bặt.

Quyển Sương đao được xem như đỉnh cấp bảo đao trong hệ thống thương thành, huống chi tại Khải triều.

Dù là thợ rèn thiên hạ đệ nhất Từ Tam Tác cũng không khỏi như say như si Quyển Sương đao.

Hắn đã triệt để quên mất mình muốn nói gì, trong mắt trong lòng chỉ còn lại thanh đao trong tay này.

Lưng đao sáng như tuyết phản chiếu khuôn mặt si cuồng của hắn, còn có mấy ngọn lửa nóng rực từ sâu trong nội tâm, thẳng tắp thiêu vào trong mắt hắn.

Hắn không nhúc nhích, phảng phất rơi vào một hồi ảo mộng không cách nào tỉnh lại.

Không chỉ có hắn, Cửu Nghi và hai người hầi nhỏ kia cũng đều nhìn chăm chú vào thanh đao này, ánh mắt lộ ra vẻ kinh diễm.

"Đúng là một kiện thần binh không gì sánh được.” Cửu Nghi hoàn hồn đầu tiên, thở dài một tiếng, mắt sắc hơi sâu, nói: “Sư môn của Lục chưởng quầy quả nhiên không tầm thường.”

Lục Kiến Vi mỉm cười: "Cửu Nghi cư sĩ quá khen.”

Loading...