Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 815

Cập nhật lúc: 2024-10-11 11:42:38
Lượt xem: 31

Tuy rằng huynh muội Tôn gia chắc chắn, nhưng chuyện mười năm trước không có khả năng thật sự nhớ rõ ràng như vậy.

Ấn tượng về tướng mạo hung ác của bọn hắn đã ăn sâu vào thâm căn cố đế của hao huynh muội Tôn gia, nếu không dẫn dắt, bọn họ còn có thể nói ra là "răng nanh mặt xanh" mất.

Nhưng về mặt logic, nếu ba người thực sự hung tàn thì dân chúng trong trấn cũng sẽ không nhiệt tình lớn mật tiếp đãi bọn họ như vậy.

Tôn cô nương dưới sự dẫn dắt của hắn, chậm rãi trở lại cảnh tượng địa ngục mười năm trước.

Nàng nhắm mắt lại, mô tả lại tình hình năm đó, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Một người có thân hình cao gầy, lông mày chữ nhất, mí mắt một mí, nhưng con mắt lại không nhỏ, mí mắt bên trên che đi một chút con ngươi, sống mũi hơi thấp, môi hơi dày, cầm trong tay d.a.o ngắn, lấy chuyện chọc thủng yết hầu người làm niềm vui.

Một người khác có thân hình nhỏ bé, lông mày lộn xộn, mặt rộng mũi xuông, con mắt trừng như chuông đồng, hình như hắn không mang vũ khí, chỉ tiện tay chọn lấy một cây gậy gỗ, thích đập gãy xương bàn tay và xương chân người.

Người cuối cùng, cũng chính là kẻ đã nảy sinh thú tính kia, tướng mạo đoan chính nhất, ăn mặc hoa quý, khí độ bất phàm, hắn không ra tay nhiều, nhưng rõ ràng hai người còn lại nghe hắn chỉ huy.

Sau khi Tôn cô nương nói xong, Bùi Tri đã vẽ lên ba bức chân dung, không biết chân thực gấp bao nhiêu lần so với bức trong tay Tôn Luỹ.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Vẽ thật giỏi.” Lục Kiến Vi không tiếc tán thưởng.

Không nghĩ tới chỉ huy sứ còn có loại kỹ năng này.

Bùi Tri ngẩng đầu lên, bởi vì được khen mà hai con ngươi bừng sáng như sao, chỉ là ngại chuyện bi thảm trong miệng Tôn cô nương nên không lộ ra tươi cười.

"Còn chưa đủ hoàn thiện, cần phải hỏi lại Tôn Đại.”

Lão Râu Dê xích lại gần liếc nhìn, vuốt râu nói: "Tiểu tử được lắm!”

Tôn Lũy do dự một lúc lâu cũng không khỏi tiến lên vài bước, nương theo ánh nến trong phòng thấy rõ người vẽ, ánh mắt không khỏi trợn trừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-815.html.]

Vẽ quá giống người thật!

Bức chân dung trong tay hắn, trong nháy mắt thành giấy vụn làm nổi bật bức của Bùi Tri.

Lúc trước bọn họ đã bỏ ra một số tiền lớn để chuyên môn tìm họa sĩ vẽ mới được như vậy.

Miêu tả của Tôn Đại và Tôn cô nương cơ bản giống nhau, chỉ là chi tiết không giống nhau, nhất thời không biết cái nào là chuẩn xác.

"Cư dân trong trấn đều là người sống sót năm đó, không bằng tìm thêm vài người đến hỏi một chút."

Lục Kiến Vi đề nghị: “Chắc hẳn bọn họ cũng còn chưa ngủ đâu, còn đang chờ để “Phán xét” chúng ta phải không?”

Ba người: “...”

Lục Kiến Vi đồng tình với hoàn cảnh mà trấn nhỏ gặp phải, nhưng chuyện này không thể trở thành lý do để bọn họ giăng bẫy ám hại võ giả được.

Bất kể là dân chúng mười năm trước c.h.ế.t oan uổng, hay là giang hồ khách bị g.i.ế.c mười năm sau, đều cần một công đạo.

Tôn Luỹ là võ giả duy nhất trong trấn, là một Võ sư cấp sáu, phóng tầm mắt ra toàn bộ giang hồ cũng coi như là cao thủ hàng đầu, lại thêm mê hương trợ giúp nên không ít võ giả đã chịu thiệt dưới tay hắn.

Khoái cảm dễ dàng khống chế sinh tử của người khác, không chỉ làm cho bọn họ sinh ra ảo giác thù lớn được báo, còn làm cho tâm tính của bọn họ xảy ra thay đổi.

Sau khi nếm thử mùi vị của "quyền lực", rất ít người có thể dễ dàng từ bỏ "quyền lực".

Ba người và cư dân trong trấn nhỏ, sớm đã bị lạc trong vũng bùn được gọi là báo thù mà thực sự làm việc ác.

Bọn họ chỉ không ngờ mình lại đụng phải cao thủ có thể phòng bị mê hương như Lục Kiến Vi và Bùi Tri.

Cư dân trong thị trấn không thể không tuân theo mệnh lệnh của Lục Kiến Vi, nhớ lại ba kẻ g.i.ế.c người năm đó.

Sự miêu tả của bọn họ đều có khác biệt, nhưng ở bên trong điểm khác biệt vẫn tồn tại điểm giống nhau, những này điểm giống nhau hẳn là đặc thù rõ rệt nhất của tội phạm g.i.ế.c người.

Loading...