Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 807
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:36:31
Lượt xem: 31
Gương mặt Lục Kiến Vi lạnh xuống: "Ngươi không thành thật."
"Không phải!" Người gầy cây gậy trúc đối mặt với uy áp, mồ hôi lạnh đá ướt đẫm sau lưng, theo bản năng cong đầu gối lại, quỳ xuống đất xin tha: "Nữ hiệp! Ta không phải không thành thật, hai vị các ngài không phải cố ý tới chặn đường sao? Tại sao đến cả tên tuổi của Đại Vương nhà ta cũng không biết?"
Lục Kiến Vi: "..."
Vị Đại Vương này rất nổi tiếng sao? Vì sao nàng phải cố ý tới chặn đường?
"Nói như vậy, Đại Vương nhà ngươi không phải mới đón dâu lần một lần hai, cũng có người khác từng đến cản các ngươi."
Khó trách tráng hán vừa đi lên đã rút đao vung chém, cũng không biết dưới thanh đao này có bao nhiêu oan hồn.
Tên gầy cây gậy trúc: "Ngài thật sự không biết sao?"
Lục Kiến Vi từ trên cao nhìn xuống, vẫn không trả lời.
"Đại Vương nhà ta là đại đương gia Phục Hổ Trại, được xưng là ‘Đại Sơn Quân’, Phục Hổ Quyền của lão nhân gia hắn có thể nói là cái thế vô song!" Khi nhắc đến Đại Vương, tên gầy cây gậy trúc rõ ràng lấy lại được khí thế, không còn sợ hãi nữa.
"Đại Sơn Quân?" Lục Kiến Vi lắc đầu: "Ta chưa nghe thấy bao giờ."
Tấn Châu không có bất kỳ thế lực tông môn nào nổi tiếng, một tên đại đương gia của tiểu sơn trại cũng có thể hoành hành không cố kỵ ở chỗ này.
"Ngay cả đại đương gia mà các ngươi cũng chưa từng nghe thấy sao? Rốt cuộc các ngươi là ai?" Tên gầy cây gậy trúc do dự đánh giá hai người.
Chẳng lẽ là người từ nơi khác đến đây?
Lục Kiến Vi vốn dĩ còn muốn hỏi thêm mấy câu, nhưng lại càng đói bụng, nhớ đến "Bách Hoa Sảo Mai" mà Bùi Tri nhắc tới, liền không muốn tiếp tục trì hoãn thời gian, xuống ngựa đi đến trước kiệu hoa.
"Cô nương đừng sợ, ta cởi trói cho ngươi."
Nàng xốc mành kiệu lên, thiếu nữ rưng rưng nước mắt tràn đầy cảm kích, rồi lại xen lẫn vài phần sầu lo.
Miếng vải vừa được rút ra khỏi miệng, cô nương đã khàn giọng vội vàng nói: "Tỷ tỷ, bọn họ đều là người của Phục Hổ Trại, Đại Vương của Phục Hổ Trại là một người rất rất lợi hại, không ai có thể đả đảo được hắn, các ngươi mau đi đi!"
Sự hoảng sợ trong mắt nàng vẫn chưa lắng xuống, nhưng nàng lại sợ làm mình lụy đến người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-807.html.]
Lục Kiến Vi nở nụ cười có vài phần chân thành, giọng điệu ôn hòa, mang theo chút trấn an.
"Không cần lo lắng, chúng ta sẽ không sao đâu."
Nàng dắt tiểu cô nương ra ngoài, đi đến trước ngựa, chân thật đáng tin nói: "Lên ngựa đi, ta dẫn ngươi về nhà."
Đồng thời uy thế bao phủ toàn bộ đội ngũ đón dâu, ép tới mức bọn họ không thể thốt ra dù chỉ một chữ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thiếu nữ ngạc nhiên nhìn các võ giả im như ve sầu mùa đông, lại nhìn về phía Lục Kiến Vi, thật cẩn thận nói: "Ta, ta không biết cưỡi ngựa."
Lời vừa dứt, một lực lượng đem nàng đặt lên lưng ngựa, nàng còn chưa kịp phản ứng, phía sau đã có thêm một người ngồi xuống.
Lục Kiến Vi nhìn thoáng qua Bùi Tri, người sau hiểu ý.
"Ngươi đưa người về nhà trước, bọn họ giao cho ta."
Lục Kiến Vi phóng ngựa rời đi, lúc đi ngang qua tên gầy cây gậy trúc, còn không quên thu đồng tiền kia.
Trước cửa thành, chưởng quầy và phu nhân của tiệm vải khóc đến đứt từng khúc ruột, có không ít bá tánh đều đang vô cùng phẫn nộ tức giận mắng.
"Tên Đại Sơn Quân đáng chết! Nên bị thiên đao vạn quả!"
"Chuyện này đã gây hại cho biết bao khuê nữ, tại sao các đại nhân ở nha phủ vẫn không chịu quản thúc!"
"Cô nương kia chỉ mới mười ba tuổi, tạo nghiệt!"
Đột nhiên, một trận vó ngựa dồn dập vang từ xa đến gần.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, trong mắt lộ ra sự khiếp sợ.
Người trên ngựa, không phải chính là thiên kim của tiệm vải sao?!
Các bá tánh của Tấn Châu Thành, bị tin tức tiếp theo đánh đến trợn mắt há hốc mồm.
Thiên kim của tiệm vải đã trở lại!
Đại đương gia của Phục Hổ Trại đã chết!
Cả đám sơn phỉ của Phục Hổ Trại đều đã vào nhà tù!