Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 795
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:35:35
Lượt xem: 35
A Mộc Yên cúi người thi lễ với nàng một cách trịnh trọng, là lễ tiết cao nhất của Cổ Thần Giáo.
Cảm tri cổ nhận thấy được khí huyết của chủ nhân suy nhược, dần dần có xu thế phản phệ.
Nàng nắm chặt đoản kiếm, bước tới sau lưng Hách Liên Chinh, tay hai giơ lên, rồi hung hăng đ.â.m một nhát vào giữa lưng hắn!
Phập...
Máu tươi chảy ào ra.
Lúc trước lưng Hách Liên Chinh đã chịu thương vì Lục Kiến Vi, mà nay vết thương chồng chất vết thương, sắc mặt lập tức vặn vẹo.
Hắn muốn ngăn cản A Mộc Yên, nhưng mất đi năm giác quan khiến hắn không cảm ứng được hơi thở của A Mộc Yên.
Phập...
Lại là một đao đ.â.m vào n.g.ự.c hắn, cách trái tim chỉ vỏn vẹn hơn một tấc.
A Mộc Yên không muốn để hắn c.h.ế.t dễ dàng như vậy, bởi vì quá gầy nên trong đôi mắt lồi ra tràn đầy hả hê.
Một nhát!
Hai nhát!
Ba nhát!
Bả vai, cánh tay, thắt lưng, bắp chân vân vân, mỗi lần chịu một đao là sắc mặt Hách Liên Chinh lại tái nhợt ngay lập tức.
Máu tươi thấm ướt quần áo, nhỏ giọt xuống đất.
Mọi người trầm mặc nhìn, nhưng không ai lên tiếng chất vấn.
Những điều này là Hách Liên Chinh nên chịu.
Lục Kiến Vi liếc nhìn Hách Liên Tuyết đang cúi đầu.
Biết được phụ thân mình tra tấn mẫu thân mình hơn hai mươi năm, lại tận mắt nhìn thấy mẫu thân g.i.ế.c ngược lại phụ thân, nàng không thể thấu hiểu được hết cảm giác này như bản thân mình cũng bị, nhưng cũng biết chắc chắn không dễ chịu gì.
Lại còn có nhiều người vây xem như thế.
Nàng không cách nào an ủi Hách Liên Tuyết được, chỉ có thể để Hách Liên Tuyết tự nguoi ngoai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-795.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Khóe miệng A Mộc Yên tràn ra m.á.u tươi.
Cổ trùng bắt đầu phản phệ rồi.
Nàng lại không sợ hãi chút nào, thậm chí còn cười to sảng khoái.
Máu trên đoản kiếm đã thấm ướt ống tay áo của nàng, m.á.u từ mỗi một đao đều văng lên người nàng.
Nàng giống như một con ác quỷ đang tắm máu.
"Hách Liên Chinh, e là ngươi còn chưa biết, bây giờ tất cả mọi người đang nhìn trò hề của ngươi, cái gì mà tông chủ của tông môn đệ nhất thiên hạ, cái gì mà võ vương cấp chín, tất cả đã mất hết rồi, trong mắt bọn họ, ngươi chỉ là một thằng hề nực cười từ đâu tới đuôi."
Vẻ mặt Hách Liên Chinh lập tức thay đổi, lồng n.g.ự.c phập phồng không thôi.
Đời này hắn ghét nhất là ánh mắt chế nhạo của người khác!
"Ngươi có gì mà tức giận? Ngươi chỉ là tôm tép nhãi nhép thôi! Ngươi tự ti đến tột cùng, cũng kiêu ngạo đến tột cùng! Ngươi dùng suy nghĩ ti tiện bẩn thỉu của mình để tùy tiện suy đoán người khác, ngươi cho rằng người khác luôn âm thầm cười nhạo ngươi châm chọc ngươi, ngươi vừa xấu xí vừa hẹp hòi, vừa ngạo mạn vừa đáng thương, cho dù ngươi có lên làm tông chủ thì được bao nhiêu người phục ngươi chứ?"
"Á á á á á..." Lời nói của nàng khiến Hách Liên Chinh phát cuồng, nội lực quanh người bộc phát ra không cản nổi, công kích ra ngoại bất kể mục tiêu.
A Mộc Yên vô tình rơi vào tập kích, phun ra một ngụm máu.
Cảm tri cổ trong cơ thể càng hưng phấn hơn.
Nàng hung hăng lau một cái, m.á.u đỏ thẫm giống như rượu trái cây làm say lòng người từng uống vào nhiều năm trước.
Đó là rượu mà Bố Ngõa tộc dùng để chiêu đãi khách quý, đỏ tươi, ngọt nhưng cay nồng.
"Nương!" Hách Liên Tuyết hô nhỏ.
Lục Kiến Vi dùng một đao đánh tan làn sóng nội lực, gõ nhẹ vào Lưu Ly Châu, Tiểu Vụ hiểu ý, uy thế của Cổ Hoàng áp tới khiến cảm tri cổ không thể không thu liễm.
Nhưng dù vậy, A Mộc Yên vẫn mất rất nhiều sức vì phải sử dụng cảm tri cổ.
Trên mặt nàng đã hiện ra vẻ khô gầy.
A Mộc Yên nghe thấy tiếng kêu của Hách Liên Tuyết, quay đầu nhìn nàng một cái, chứa đầy áy náy và luyến tiếc.
Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa từng ôm Hách Liên Tuyết lần nào.
Nhưng nàng không thể không chết.
Cho dù nàng vẫn còn sống trên đời, hay là Hách Liên Chinh còn sống trên đời, thì đều không có lợi cho A Tuyết.