Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 793
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:35:32
Lượt xem: 40
Hách Liên Chinh đang chờ xem nàng luống cuống tay chân, thậm chí hắn còn hơi thả lỏng tay, tính chờ nàng cùng ngã xuống vực sâu.
Nhưng Lục Kiến Vi lại giơ tay với vẻ không quá để ý, trong ánh mắt không dám tin của hắn, dùng nội lực bọc lại đòn đánh mạnh mẽ này, lấy lực khống chế tuyệt đối, dần dần cắn nuốt nó như tằm ăn rỗi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chín phần nội lực, không khác gì một liều thuốc cực bổ.
Sao có thể như thế được?
Điều này không thể nào!
Vào lúc nội lực bị cắn nuốt, dây leo trong tay Hách Liên Chinh đột nhiên đứt, trong mắt hắn mang theo đầy vẻ không cam lòng và kinh sợ, nắm nửa sợi dây leo, rơi thẳng xuống vực sâu.
Võ vương cấp chín không c.h.ế.t dễ như thế được.
Ngón tay của hắn biến thành móng vuốt, nội lực bám vào những đầu ngón tay, cắm mạnh vào vách núi đá để cơ thể dán vào trên vách đá gập ghềnh.
Bên dưới không phải vực sâu vạn trượng, mà là đất đai của Tiêu Dao Tông, nhưng nếu trực tiếp rơi xuống đất thì dù hắn da dày thịt béo, không c.h.ế.t cũng bị thương nặng.
May mà hắn phát hiện một sợi dây leo, giơ tay túm lấy, khởi động khinh công để nhảy xuống.
Trên cửa động, Lục Kiến Vi tiêu hóa xong nội lực của Hách Liên Chinh.
Chín phần nội lực cũng chỉ đủ khiến thanh tiến độ của nàng nhích lên một đoạn ngắn.
Nội lực của võ giả có thể hồi lại tuần hoàn, chỉ cần đan điền và kinh mạch vận chuyển bình thường, thì nội lực có thể khôi phục trong một khoảng thời gian nhất định.
Nếu tốc độ sử dụng nội lực vượt qua tốc độ khôi phục nội lực, võ giả sẽ dần dần kiệt lực.
Hách Liên Chinh mới dùng xong chín phần lực, trong lúc nàng hấp thu nội lực thì nội lực của hắn cũng đang khôi phục.
Tốc độ khôi phục nội lực của võ vương cấp chín rất nhanh, nói không chừng bây giờ đã có thể tiếp tục đánh một trận với nàng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-793.html.]
Lục Kiến Vi men theo dây dường Hách Liên Chinh để lại, bay xuống từ cửa động giống như thiên nga.
Trên Minh Nguyệt Phong, Ngũ Kiệt nhận thấy hai người không còn trong động nữa, lập tức xoay người xuống núi.
Hách Liên Chinh đã rơi xuống đáy vực.
Hắn không tính tiếp tục đánh chính diện với Lục Kiến Vi nữa, vất vả lắm mới trở thành võ vương cấp chín, hắn không thể c.h.ế.t ở đây được.
Lục Kiến Vi này quá kỳ lạ, công pháp tu luyện cũng rất đặc biệt, lần này hắn nên trốn đi, sau này lại mưu toan...
"A Mộc Yên, sao ngươi lại ở đây?!"
Trên gương mặt gầy gò tái nhợt của A Mộc Yên ra một nụ cười giả tạo.
"Ta biết ngươi sẽ để lại đường lui cho mình. Hách Liên Chinh, ân oán nhiều năm qua giữ chúng ta, hôm nay hãy giải quyết luôn cho xong đi."
"Giải quyết?" Hách Liên Chinh cười lạnh: "Chỉ bằng ngươi?"
Nội lực phát ra từ lòng bàn tay, nhắm thẳng về phía A Mộc Yên, bao phủ hết cả người nàng.
Một đòn của võ vương cấp chín, người bình thường đều không chịu nổi, càng miễn bàn đến A Mộc Yên như đèn sắp cạn dầu.
Hắn đang chờ xem nàng c.h.ế.t trước mặt mình.
Nhưng mà cái nội lực đánh trúng chỉ là một quầng khí, trước mắt nào còn bóng dáng của A Mộc Yên?
"Hách Liên Chinh, ta cũng phải cảm ơn ngươi đã "bồi dưỡng" nhiều năm qua." Giọng của A Mộc Yên truyền đến từ bốn phương tám hướng: "Sau khi ngươi giả vờ đã tự tay đám ta, thành công lên chức tông chủ, vì không để người khác phát hiện ra ta mà lừa gạt ta dùng cảm tri cổ để che mắt người khác, một lần dùng là hơn hai mươi năm."
Có thể nói, nàng đã có thể sử dụng cảm tri cổ dễ như trở bàn tay, muốn lừa gạt cảm quan của một võ vương cấp chín cũng dễ như ăn cháo.
"Ngươi lừa ta vài năm, sau khi ta sinh A Tuyết ra thì nhốt ta trong sơn động, cưỡng ép ta luyện chế Cổ Hoàng cho ngươi. Ngươi khiến ta mất hết mọi thứ, vậy nên ngày nào ta cũng sống trong thù hận giày vò."
Hách Liên Chinh bị cảm tri cổ lừa gạt, cứ như bị mất đi năm giác quan, trước mắt là một mảnh trắng xóa, chỉ có giọng nói khàn khàn của A Mộc Yên lọt vào tai.