Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 792
Cập nhật lúc: 2024-10-11 05:35:31
Lượt xem: 30
"Đừng đi vào nữa." Doãn Tùy nói: "Chúng ta không nhúng tay vào được đâu."
Tạ Đồng Sơ dừng bước lại, xoay người rời khỏi sơn động, ôm phất trần đừng chờ ngoài động.
Bốn người còn lại cũng giống như thế.
Biết rõ không thể nhưng vẫn làm, có đôi khi không phải là ngu xuẩn, mà là vì để trong lòng dễ chịu hơn.
Lang Dã nhìn chằm chằm vào sơn động đang nổ vang, nói: "Lục chưởng quầy mới bước vào cấp chín, vậy nên nội lực chưa chắc có thể đua lại được. Chúng ta phải chọn đúng thời cơ để cho Hách Liên Chinh một đòn trí mạng."
Không có ai phản đối vì bọn họ đều nghĩ như vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong sơn động, Lục Kiến Vi và Hách Liên Chinh đang đánh nhau dữ dội, từ con đường đá bên này tới con đường đá bên khác, khắp mọi nơi xung quanh toàn là đá vụn vương vãi, đá vụn liên tục rơi từ trên xuống.
Từ lúc xuyên qua tới nay, nàng đã trải qua vài lần chiến đấu, nhưng chỉ có lần này là hưng phấn sảng khoái nhất.
Ba phần lực, năm phần lực, bảy phần lực, sơn động đã có chiều hướng muốn sụp xuống dưới sức công phá mạnh mẽ của hai người.
Nếu còn tiếp tục thì hai người đều sẽ bị chôn trong hang đá.
Hách Liên Chinh đ.â.m một nhát kiếm quang, nhanh chóng nhảy về phía một cửa ra khác, bên ngoài cửa ra lại là vách đá vực sâu!
Hắn đã có chuẩn bị từ trước, túm lấy dây thừng được giấu dưới dây leo, vung kiếm c.h.é.m về hướng cửa động, đột nhiên vách động nổ tung, núi đá lăn xuống lấp kín cửa động, ngăn Lục Kiến Vi lại.
...Đương nhiên, bên trên chỉ là tưởng tượng của hắn.
Bất Vấn Lưu Niên là loại khinh công tuyệt đỉnh, có lẽ trên đời này vẫn còn người có thể bỏ lại Lục Kiến Vi ở phía sau, nhưng đó chắc chắn không phải là Hách Liên Chinh.
Một khắc trước khi hắn bước ra khỏi cửa động, lưỡi đao của Lục Kiến Vi đánh trúng sống lưng hắn rồi.
Lưỡi đao lạnh thấu xương cắt ngang quần áo, m.á.u tươi lập tức trào ra, thấm vào lớp lót màu xanh như mây trời tạo thành một đóa hoa máu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-792.html.]
Vì ăn đau nên Hách Liên Chinh không thể túm lấy dây thừng, vậy là không thể không túm chặt dây leo trên vách đá để làm chậm lại tốc độ rơi xuống.
Lục Kiến Vi c.h.é.m về phía hắn không chút do dự, Hách Liên Chinh vội vàng tránh đi, dây leo đứt nên hắn đành phải đổi sang một dây khác.
Lại chém, lại đổi.
Sau mấy lần liên tục như thế, bên cạnh Hách Liên Chinh đã không còn dây leo nào để túm lấy.
Khóe mắt hắn như muốn nứt ra, oán hận nói: "Ngươi thật sự muốn dồn ta vào chỗ c.h.ế.t à? Nếu hai người chúng ta hợp tác, cả giang hồ này đều nằm trong sự khống chế của chúng ta!"
Lục Kiến Vi giơ đao lên.
"Ta không thấy hứng thú gì với việc thống nhất giang hồ."
"Vậy ngươi thấy hứng thú với cái gì?" Hách Liên Chinh vội hỏi: "Tiền? Ta có rất nhiều tiền! Chờ khi nào chúng ta thống trị mọi người, cũng có thể giành được rất nhiều tiền!"
Với thực lực võ vương cấp chín của hắn, không phải không có cách nào để tự cứu khi treo mình trên vách đá, cho dù có rơi xuống thì hắn cũng có thể dùng nội lực để giảm xóc, nhiều nhất chỉ chịu vài vết thương nhẹ thôi.
Nhưng đang đứng trước mặt hắn là Lục Kiến Vi ngang cấp.
Hách Liên Chinh muốn tránh cũng không tránh được.
"Lục Kiến Vi, cho dù ta có c.h.ế.t thì chắc chắn cũng phải kéo theo mấy tấm đệm lưng, ngươi đừng hòng trốn được!"
Hắn tụ lại chín phần nội lực, leo lên mạnh mẽ điên cuồng.
Chín phần lực của võ vương cấp chín đủ để khiến vách đá sụp đổ, Lục Kiến Vi không còn lựa chọn nào khác.
Dùng nội lực ngang nhau để hóa giải, thì dư chấn khi nội lực va chạm sẽ lan ra vài dặm, núi đá lăn xuống, nàng cũng không thể tiếp tục đứng trên cửa động.
Còn trực tiếp né tránh không đỡ lấy thì vách đá sẽ sụp đổ, nàng vẫn không thể đứng trên cửa động nữa.
Dù thế nào thì nàng cũng chỉ có thể rơi xuống đáy vực cùng Hách Liên Chinh.
Nội lực ngang ngược điên cuồng xông thẳng tới mặt Lục Kiến Vi.