Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 775
Cập nhật lúc: 2024-10-10 21:45:01
Lượt xem: 28
Người đi vào đa số là tông môn trưởng lão, đệ tử tinh anh cùng với tán khách giang hồ thực lực khá cao.
Khí Phong đường nhỏ khó đi, nhiều người sẽ chỉ làm trì hoãn tốc độ.
Hách Liên Tuyết đi theo sau lưng Lục Kiến Vi, bên cạnh là A Mộc Yên luôn luôn đội mũ sa.
Nàng nhìn Hách Liên Chinh đi trước dẫn đường, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy đau đớn và nực cười.
Trước khi lặng lẽ lẻn vào tông môn, Lục chưởng quầy giao cho giao cho nàng một nhiệm vụ chính là tìm một chỗ không người có thể ẩn thân.
Phản ứng đầu tiên của nàng chính là Khí Phong.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước đây nàng vẫn mãi không hiểu, Khí Phong cùng với sơn phong của nó giống nhau, vì sao nó lại trở thành Khí Phong (đỉnh núi bị vứt bỏ), thậm chí chung quanh đỉnh núi này cũng rất ít người ở.
Những người có tuổi trong tông môn, hầu như đều giữ Khí Phong kín như bưng, sợ hãi tránh không kịp.
Lúc lựa chọn nơi để ẩn nấp, tính phản nghịch của nàng trỗi dậy, lập tức lựa chọn Khí Phong.
Giống như bên trong u tối đã có ý trời, nàng lựa chọn Khí Phong, làm cho Lục chưởng quầy phát hiện bí mật của Khí Phong.
Hách Liên Chinh dừng lại trước cửa vào khe núi, xoay người đối diện với mọi người.
"Ta phát hiện có trùng khả nghi ở trên núi, ta đi theo nó tới đây mới biết nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn trốn ở đây, ta lo nàng chạy trốn nên đã khoá nàng lại trong này."
Lục Kiến Vi không biết nên nói hắn to gan hay có chỗ dựa nên không sợ.
Dù câu chuyện hắn biên soạn ra hợp tình hợp lý, nhưng trạng thái của A Mộc Yên không thể giả vờ được.
Sống ở đây nhiều năm hay bị nhốt nhiều năm, người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Mặc dù sơn động u ám, không thấy rõ dấu vết A Mộc Yên bị xiềng xích trói buộc nhiều năm, cũng có thể phát hiện sơ hở trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-775.html.]
Nếu A Mộc Yên có năng lực che giấu hết tất cả những người còn lại trong tông môn, vì sao cứ nhất quyết phải ở trong sơn động?
Hách Liên Chinh không thể nào không nghĩ tới những chuyện này, nhưng hắn không quan tâm nữa rồi.
Hắn không còn là tên đệ tử tông môn yếu ớt hèn nhát, cần phải trốn trong chỗ tối dùng những thủ đoạn xảo quyệt mưu hại người khác.
Hắn là người đứng đầu một tông, chỉ cần là lời hắn nói ra, những người khác sẽ tin tầm bảy phần, không cần biết là tin thật hay tin giả, người đời sẽ không dễ dàng nghi ngờ một võ vương cấp chín.
Hách Liên Chinh không hề sợ hãi, thậm chí hắn còn hưởng thụ cảm giác sung sướng khi nắm mọi thứ trong tay nữa.
Hắn muốn người khác phải tôn kính hắn, sợ hãi hắn, không dám phản bác hắn.
Lục Kiến Vi nghĩ ra logic trong suy nghĩ của hắn, mở miệng nói: "Hách Liên tông chủ, con người ta không thích âm u, ngươi nói đầu sỏ cầm đầu đang có mặt ở đây, chi bằng để người ta ra khỏi sơn động trước đi."
"Đúng vậy, Hách Liên tông chủ, mang người ra đây đi." Những người còn lại phụ hoạ.
Không ai muốn chui vào trong sơn động tối như mực kia, ai biết bên trong có cái gì.
"Lăng minh chủ, Triệu trường lão, Thượng Quan viện trưởng, ba vị đi vào cùng Hách Liên tông chủ?" Lục Kiến Vi ngữ khí mang tính trưng cầu ý kiến, nhưng làm người khác không thể nghi ngờ.
Ba người đành phải đáp ứng.
Bọn họ cũng không yên tâm để một mình Hách Liên Chinh vào động dẫn người ra.
"Chúng ta cũng vào cùng tông chủ." Có bốn vị trưởng lão của Tiêu Dao Tông tỏ thái độ.
Bọn họ cũng không thể để người ta bắt nạt tông chủ.
Bốn trưởng lão này không giống đám người Tạ Đồng Sơ, bọn họ được Hách Liên Chinh bồi dưỡng ra sau khi lên làm tông chủ, đương nhiên sẽ một lòng với Hách Liên Chinh.
Lục Kiến Vi cười hỏi: "Còn có ai muốn vào trong động tìm tòi đến cùng hay không?"
"Ta!" Vạn Thông đứng ra, trên gương mặt tròn tròn khiến người khác có hảo cảm tràn đầy hăng hái, "Lục chưởng quầy, tại hạ Vạn Thông, muốn đi vào trong tìm hiểu, không biết có được không?"