Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 75

Cập nhật lúc: 2024-10-04 19:49:39
Lượt xem: 55

Tiết Quan Hà sờ cằm: “Thì ra là vậy, vậy ngươi cũng quá đáng thương rồi, không có sư môn làm chỗ dựa, chỉ sợ ngươi… chậc chậc.”

“Thiếu hiệp! Thiếu hiệp! Ta thật sự biết sai rồi, có thể cho ta một cơ hội được không? Ta không có sư môn, nhưng ta còn có chính mình!”

“Quy củ khách điếm, phàm là người xâm phạm khách điếm đều phải bị trừng phạt. Xét thấy ngươi cấp bậc quá thấp chưa tạo thành thương tổn cho khách điếm, chưởng quầy có tấm lòng từ bi có thể cho phép ngươi được tự chuộc.”

“Tự chuộc là gì? Có thể nói tỉ mỉ được không?”

“Một người một ngàn lượng là có thể rời khỏi khách điếm, trả cho các ngươi tự do; nếu không có tiền thì phải cùng khách điếm ký khế ước, làm việc cho khách điếm đến khi có tiền chuộc thân.”

Mọi người:???

Cái này gọi là “từ bi”?

“Ta, ta……” Tán khách kia dè dặt hỏi: “Khách điếm muốn ta làm gì? Giết người phóng hỏa ta không làm.”

Tiết Quan Hà kinh ngạc: “Việc các ngươi làm đêm qua còn không phải là việc của cường đạo sao?”

Tán khách: “……”

Hắn yên lặng nhắm chặt hai mắt, vì xúc động nhất thời của bản thân mà hối hận không ngừng.

Sớm biết khách điếm cất giấu cao thủ đáng sợ như vậy, tối qua hắn đã không hùa theo rồi!

Có một tán khách khác hỏi: “Thiếu hiệp, xin hỏi khách điếm muốn chúng ta làm chuyện gì?”

Tiết Quan Hà: “Chỉ là chút việc tốn sức, các ngươi tuy đạo đức suy đồi nhưng dư sức để làm.”

Ai cũng không muốn toàn thân tê liệt nằm ở đây bị người ta chê cười, có một vài tán khách không có môn phái bắt đầu động tâm.

Có người hỏi: “Thiếu hiệp, trên người ta không mang theo tiền, chẳng hay có thể thả ta ra trước, đợi ta lấy tiền đến chuộc thân hay không?”

Tiết Quan Hà xoay người nhìn hắn: “Đương nhiên có thể.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ta đi lấy tiền!”

“Ta cũng muốn ra ngoài lấy tiền!”

“Ta ta ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-75.html.]

Gần như tất cả mọi người đều kêu to lên, bọn họ đem việc này trở thành con đường thoát thân duy nhất.

Chỉ cần rời khỏi khách điếm, trời cao mặc chim bay, khách điếm sao có thể tìm được bọn họ?

Tiết Quan Hà cười giảo hoạt: “Không vội, từng người một từ từ thôi.”

Chỉ cần có người nói lấy tiền chuộc thân hắn đều cho bọn họ uống giải dược nhuyễn cân tán. Không chỉ có tán khách giang hồ mà còn có đệ tử môn phái.

Bọn họ ăn dược, thân thể rốt cuộc không còn mềm oặt nữa, nhao nhao kích động đứng lên, đang muốn điều động nội lực phi thân rời đi thì lại phát hiện nội lực hoàn toàn biến mất!

Sao lại thế này?!

Tiết Quan Hà lúc này mới mở miệng: “Trong nước có cho thuốc áp chế nội lực, đây là phương thuốc độc môn của Bát Phương khách điếm, bên ngoài không có giải dược.”

Mọi người: Không tin!

Khách nhân giang hồ am hiểu dược lý liền liều mạng nhét giải dược cho chính mình, thế nhưng cũng không thể vãn hồi nội lực đã mất đi.

“Đừng cố gắng nữa, nếu các ngươi tuân thủ hứa hẹn ta còn có thể cho các ngươi chút mặt mũi, đáng tiếc…”

Tiết Quan Hà hoàn toàn thất vọng về bọn họ.

Vốn tưởng rằng giang hồ là nơi hiệp nghĩa, ai ngờ lại tràn ngập một đám tiểu nhân tham lam dối trá.

Trước đây hắn còn muốn lang bạt giang hồ, hiện tại tâm đã nguội lạnh. Hắn vẫn nên ngoan ngoãn ở lại khách điếm học võ cùng sư phụ, nấu cơm cho sư phụ ăn.

“Tìm Thần Y Cốc nhất định có thể giải dược!” Có người vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Dược của Thần Y Cốc cũng đắt không kém.”

“Đám người Thần Y Cốc cực kỳ ngạo mạn, bọn họ cũng sẽ không dễ dàng giải độc cho ngươi.”

“Bỏ đi, chi bằng ta nhanh chóng đi lấy tiền chuộc thân còn hơn.”

Mọi người chia nhau rời đi, có người đi lấy tiền, có người đi tìm cách giải dược, có người lại trở về tìm sư môn.

Trong viện nháy mắt không một bóng người.

“Chưởng quầy, cứ thả bọn họ đi như vậy nếu bọn họ đổi ý thì làm sao?” Tiết Quan Hà không còn trông đợi gì vào thanh danh của bọn người này.

Lục Kiến Vi: “Không phải ngươi cho bọn hắn dược rồi sao?”

Dược này do nàng bỏ một số vốn lớn mua từ thương thành, có thể áp chế nội lực võ giả, trên giang hồ không có giải dược, chỉ có thương thành có.

Loading...