Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 716

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:47:30
Lượt xem: 70

Khóe miệng căng thẳng của Ứng Vô Miên không khỏi tràn ra mấy phần ý cười, hắn khom người bái một cái, trịnh trọng nói: “Đa tạ Yến huynh.”

Hai người cùng nhau đi tới lôi trường, đi theo phía sau là rất nhiều võ giả đến xem náo nhiệt.

“Các ngươi nói xem ai sẽ thắng?”

“Ứng đại hiệp nội lực thâm hậu, kiếm pháp không tầm thường, phần thắng khá lớn.”

“Nhưng hôm qua Yến đại hiệp đã đánh bại Dương đại hiệp.”

“Không bằng chúng ta đánh cược thử xem.”

“Mười lượng bạc, đặt Ứng đại hiệp thắng.”

“Năm lượng bạc, đặt Yến đại hiệp thắng.”

Nhạc Thù và mấy tiểu nhị khác cũng đi theo đến lôi trường.

“Tiết ca, ngươi nói xem Yến đại ca có thể thắng hay không?”

Tiết Quan Hà sờ sờ cằm, nói: “Trước khi đi, ta đã âm thầm quan sát sắc mặt của chưởng quầy.”

“Như thế nào?”

“Khí định thần nhàn.”

Nhạc Thù lập tức hiểu ra: “Chưởng quầy đã từng nói, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Yến đại ca chiến thắng có được Cố Bạch Đầu thì nàng không đau lòng, nhưng hiện tại Ứng đại hiệp muốn đánh chủ ý lên Cố Bạch Đầu, nàng cũng không lo lắng một chút nào, điều này đồng nghĩa với việc nàng rất xem trọng Yến đại ca.”

“Cũng không nhất định.” Lương Thượng Quân đứng ở bên cạnh cầm hạt dưa cắn: "Chưởng quầy bây giờ khác với trước kia rồi, một Cố Bạch Đầu nho nhỏ mà thôi, có cái gì đáng để đau lòng sao?”

“Đây chính là Cố Bạch Đầu đó!”

Lương Thượng Quân: “Nếu như nàng thật sự tiếc cho nó, vậy thì đã không dùng cái này làm phần thưởng cho đại hội rồi.”

“Cũng có lý.” Tiết Quan Hà bị thuyết phục: "Lúc trước chưởng quầy đã kiếm được không ít tiền lời, tài sản tài vật mà Thiên Lí Lâu kê biên cũng đều được vận chuyển trở về khách điếm, một mảnh Cố Bạch Đầu mà thôi, quả thật không coi là cái gì.”

Các võ giả còn lại ở bên cạnh: “…”

Không hổ là tiểu nhị của Bát Phương khách điếm, thế mà có thể nói ra những lời hùng hồn như vậy.

Trong chủ viện, Lục Kiến Vi bất thình lình hắt xì một cái.

“Tiểu Khách, có phải có người đang nói bậy về ta không?”

Tiểu Khách đang rà quét tài bảo trong nhà kho, không kịp thời đáp lại.

“Đang xem cái gì vậy?” Lục Kiến Vi hỏi: "Đạo cụ trói định là để cho ngươi theo dõi, không cần ngày nào cũng nhìn nó thèm thuồng, đừng nóng vội, bốn phần bên trong đó đều là của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ thu vào tài khoản công.”

“Không phải nhìn thèm thuồng.” Tiểu Khách hưng phấn nói: "Vi Vi, ta phát hiện ra một thứ tốt.”

“Cái gì?”

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-716.html.]

“Phương thuốc mở rộng kinh mạch.”

Lục Kiến Vi không khỏi kinh hỉ: “Thật sự có à!”

Kinh mạch của sát thủ hình nộm đến từ Thiên Lí Lâu đều rộng lớn hơn so với người bình thường, đây là sự thật đã được thông cáo thiên hạ từ trước.

Trong tài sản kê biên của Thiên Lí Lâu, liệu có thể phát hiện ra phương thuốc mở rộng kinh mạch của Trang Văn Khanh không, Lục Kiến Vi đã từng nghĩ tới điểm này.

Chuyện này có liên quan rất nhiều, lúc Tề Yến kiểm kê tài sản cũng đặc biệt chú ý tới, nhưng trong nhà kho ngay cả một phương thuốc bình thường cũng không có, càng đừng nói đến phương thuốc mở rộng kinh mạch.

Ai ngờ quay đi quay lại, đã được Tiểu Khách phát hiện.

“Ngươi tìm được nó nơi nào?”

“Ta thu tài vật là để đánh giá giá trị, vừa mới nãy, ta phát hiện ra một bức họa giả trong một đống danh họa, sau đó liền phát hiện bức họa giả có tường kép.”

Lục Kiến Vi cười tủm tỉm nói: “Tiểu Khách của chúng ta thật thông minh.”

“Đó là đương nhiên.” Tiểu Khách kiêu ngạo nói: "Ta đã rà quét tường kép, sau đó liền phát hiện phương thuốc mở rộng kinh mạch.”

Lục Kiến Vi: “Trực tiếp thu bức họa giả vào trong hệ thống.”

Trong nhà kho thiếu một bức họa sẽ không khiến cho các tiểu nhị chú ý.

Tiểu Khách bỏ bức họa giả vào trong ba lô cá nhân của Lục Kiến Vi, rồi lại nói chuyện với nàng.

“Mà này, có phải vừa rồi ngươi gọi ta không? Có chuyện gì sao?”

“Không quan trọng.”

“Ồ.”

Lục Kiến Vi kéo mở bức hoạ cuộn tròn, trên bức tranh vẽ núi cao hiểm trở, nước biếc chảy về hướng đông, hoạ sĩ đích thật là người bất phàm.

Mặc dù là bức họa giả, cũng có giá trị nghệ thuật khá tốt.

Đáng tiếc so với phương thuốc mở rộng kinh mạch, một chút giá trị đó không đáng là gì.

Nếu là thế, hẳn Trang Văn Khanh cũng nghĩ như vậy.

Hắn làm ra một bức họa giả, lại dán lên một tờ giấy vẽ trống khác có cùng kích thước, cất giấu phương thuốc ở bên trong.

Một bức họa được cuộn lại, đặt trưng bày trong ống họa, sẽ không có ai quan tâm nó là thật hay giả, chứ đừng nói đến việc chú ý đến vật cất giấu bên trong.

Lục Kiến Vi dùng đầu ngón tay chậm rãi mò mẫm bức hoạ cuộn tròn, chạm vào một tờ giấy hơi mỏng ở trung tâm bức hoạ cuộn tròn.

Nàng cẩn thận cắt giấy vẽ ra làm hai tầng, lấy ra phương thuốc được bảo tồn hoàn hảo.

—— Sinh Tức Địa Liên Phương!

Nhìn thấy tên phương thuốc, trong lòng nàng bỗng chốc nhảy dựng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Phương thuốc có phải là thật hay không, còn phải được nghiên cứu kỹ càng.

Loading...