Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 707

Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:45:54
Lượt xem: 36

Lục chưởng quầy từng nói, mười viên có thể vào học đường của khách điếm học tập, nhưng học đường mãi chưa thấy động tĩnh gì, hắn hỏi y sư Vân Thuỷ Điều, cũng không có lời chắc chắn.

Những mãng phu kia chờ không được, hắn cũng có chút chờ không kịp .

Hắn cầm hai mươi ba viên Nhân Tâm Châu, đi vào chủ viện của khách điếm, gõ vang cánh cửa đang đóng chặt.

Mở cửa là một vị nữ tử tầm trên dưới ba mươi tuổi, ánh mắt dịu dàng hiền lành.

"Vân nương tử, Mạnh mỗ có việc muốn thỉnh giáo Lục chưởng quầy, xin hãy thông báo một tiếng."

Vân Huệ xoay người, hỏi Lục Kiến Vi đang ngồi trên xích đu trong viện.

"Cho hắn vào." Lục Kiến Vi lười biếng nói.

Mạnh Đề An cẩn thận bước vào tiền viện.

Ánh nắng ấm áp ngày xuân tuỳ ý chiếu xuống, chiếu vào vạt áo của nữ tử, bên cạnh xích đu, nam tử khí chất phong nhã im lặng pha trà, ấm trà trên bếp sôi ùng ục, một bàn tay nhấc quai ấm lên, hãm một ấm Bạch Trản Hương Bình, nháy mắt hương trà toả ra khắp viện.

Mạnh Đề An: đúng là nhàn nhã thích ý.

"Vi Vi." Cái tay kia nâng chén trà lên, đưa tới trước mặt nữ tử.

Mạnh Đề An: ? ? ?

Hắn gọi nàng cái gì?

Lục chưởng quầy của Bát Phương khách điếm và Chỉ huy sứ của Huyền Kính Tư?

Thật đấy?

Hắn đứng đờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Lục Kiến Vi uống trà, ngay cả chuyện mình tới đây làm gì cũng không nhớ.

"Mạnh trưởng lão, tìm ta có việc gì sao?" Giọng điệu của Lục Kiến Vi chậm rãi, vẻ mặt cũng hiền lành.

Mạnh Đề An nhận ra tâm trạng của nàng không tồi, cảm giác thấp thỏm trong lòng cũng bớt đi một chút.

"Lục chưởng quầy, lúc trước ngài có nói, nếu gom đủ mười viên Nhân Tâm Châu thì có thể tiến vào học đường để học tập y thuật, không biết lời này còn được tính không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-707.html.]

Lục Kiến Vi: "Gần đây bận rộn nhiều chuyện, chuyện học đường chờ sau đại hội rồi nói, nếu Mạnh trưởng lão chờ nổi thì chờ, còn không chờ nổi thì xin cứ tự nhiên."

"Tất nhiên Mạnh mỗ chờ được rồi." Trong lòng Mạnh Đề An đã yên tâm hơn, chỉ cần không đổi ý là được, có điều: "Xin hỏi Lục chưởng quầy, khi nào thì đại hội được tiếp tục?"

"Người bị thường vào hôm ấy khỏi hẳn hết rồi sao?"

"Đúng vậy, đều khỏi hẳn rồi."

Lục Kiến Vi nói: "Nếu đã thế thì ngươi thông báo với những tông môn khác, rằng hãy tập trung ở đấu trường vào giờ tỵ ba ngày sau."

"Mạnh mỗ nhớ kỹ."

Ba ngày sau, Huyền Kính Tư áp giải đội ngũ đến khách điếm vào giờ thìn.

Hàn Khiếu Phong mang theo một rương sổ sách cùng với một danh sách tài vật dày cộp, giao hết tất cả cho Lục Kiến Vi.

"Lục chưởng quầy, đây là tất cả sổ sách và danh sách nhà kho của Thiên Lí Lâu, mời xem."

Lục Kiến Vi: "Vân nương tử, Trương bá, hai người các ngươi kiểm kê tài vật đi, những người còn lại thì chuẩn bị rượu và thức ăn ngon để thết đãi Huyền Kính Sứ bôn ba vất vả, nhớ chuẩn bị thêm một chút nước nóng, chờ cơm nước xong thì tắm rửa thay quần áo, nghỉ ngơi một phen cho khỏe."

"Hả?" Hàn Khiếu Phong hơi vừa mừng vừa lo, bọn họ làm nhiệm vụ quanh năm, dãi nắng dầm mưa, đã quen từ lâu rồi.

Mỗi lần làm xong nhiệm vụ quay về Tư để phục mệnh, đều phải tiếp tục lao vào vụ án kế tiếp mà không ngừng nghỉ.

Chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ như thế này bao giờ.

Nhưng không thể không nói, trong lòng thấy ấm áp, cứ như vất vả ngày đêm như thế cũng không tính là gì.

Hắn chắp tay: "Đa tạ Lục chưởng quầy."

Tề Yến bên cạnh nghĩ thầm: Nếu chỉ huy sứ có thể đến với Lục chưởng quầy thì đúng là phúc của cả Huyền Kính Tư, chỉ mong chỉ huy sứ có thể cố gắng hơn, đừng để Lục chưởng quầy vứt bỏ.

Một lúc lâu sau, Huyền Kính Sứ ăn uống no nê, tự đi nghỉ ngơi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vân Huệ và Trương bá cũng kiểm kê tài vật xong.

"Chưởng quầy, đống vàng bạc châu báu này cộng với đồ cổ tranh chữ, giá trị khoảng chừng mười lăm triệu lượng."

Mười lăm triệu lượng, nàng và Tiểu Khách chia sáu bốn, nàng có thể nhận được chín triệu lượng, Tiểu Khách sáu triệu lượng.

Loading...