Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 704
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:45:50
Lượt xem: 38
Trên giấy tất cả đều là tin tức về Bát Phương khách điếm, nhưng đều là những cái bên ngoài nhìn vào là biết ngay, ngay cả sư môn của Lục chưởng quầy là gì cũng không biết.
Thiên Lí Lâu chưa từng thất thủ nhưng lại gặp trắc trở khắp nơi trước Bát Phương khách điếm, như thế trong lòng Trang Văn Khanh chắc chắn bị dày vò ngày đêm.
Tề Yến không khỏi nở nụ cười.
"Vì điều tra rõ chi tiết mà ném cả cái mạng của mình vào đó, không phải chuyện một vị võ vương cấp tám có thể làm được."
"Mục đích của hắn chắc chắn không đơn giản như vậy." Hàn Khiếu Phong nói, "Chỉ là không nghĩ tới đã trộm gà còn mất nắm gạo, đá vào tấm ván sắt là Lục chưởng quầy này."
Tề Yến lại gõ thấy một chỗ không bình thường, tìm được một ngăn ám cách khác, lấy tờ giấy bên trong ra, mở ra nhìn thì không khỏi nhướng mày lên.
"Hoá ra hắn đã điều tra Chỉ huy sứ từ lâu."
Hàn Khiếu Phong không nói nữa.
"Thế nào?"
"Lúc trước ở Phong Châu khách điếm và Giang Châu khách điếm, thuộc hạ và Ôn...khụ, và Chỉ huy sứ từng gặp mặt mấy lần mà lại không nhận ra, thật là hổ thẹn."
Tề Yến: "..."
Nàng cũng từng đi qua Giang Châu khách điếm, dù chưa gặp qua"Ôn thủ phủ" , nhưng có biết hắn ở ngay trong khách điếm.
Khoảng cách còn khá gần
Nói không chừng khi đó Chỉ huy sứ ở ngay trong phòng, nghe nàng cò kè mặc cả với Lục chưởng quầy nữa ấy chứ.
Bây giờ nghĩ lại, thật sự là vừa kỳ diệu vừa xấu hổ.
"Tiếp tục tìm." Nàng phân phó một tiếng, lại đổi sang một cái giá sách khác.
"Tìm được rồi!" Một thanh y sử vặn cơ quan, mặt tường đằng sau giá sách chậm rãi mở ra.
Bọn họ còn chưa kịp đi vào, một bóng dáng màu đen bỗng xẹt qua, chạy từ mật thất ra ngoài cửa.
Tề Yến nhấc đao đuổi theo, đồng thời ném bộ trảo ra, bộ trảo được luyện chế bằng thép tinh, cơ quan tinh xảo, tốc độ cực nhanh, lập tức trói lấy cổ chân của hắc y nhân.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-704.html.]
Hắc y nhân bị ghìm lại bước chân, quay người bổ về phía bộ trảo.
Kiếm của hắn cực kỳ sắc bén, cộng với nội lực của trung kỳ cấp bảy, đột nhiên chặt đứt xiềng xích của bộ trảo.
Lúc muốn chạy trốn, đao của Tề Yến đã tới.
Trung kỳ cấp bảy đối đầu với sơ kỳ cấp bảy, phần thắng rất lớn.
Kiếm pháp của hắc y nhân không tầm thường, chiêu thức tinh diệu, ý thức đối địch mạnh mẽ, cộng thêm nội lực áp chế, Tề Yến dần dần không thể chống đỡ.
Hàn Khiếu Phong và nhóm huyền kính sử chạy tới, nhưng trước mắt chiến lực mạnh nhất là Tề Yến, ngay cả Tề Yến cũng không thể bắt được đối phương, huống chi là những huyền kính sử cấp bậc thấp hơn kia.
Hắc y nhân đẩy lùi đám người, định nhảy tường chạy trốn, đúng lúc chân đạp lên tường viện bị trượt ngã xuống.
Tề Yến tay mắt lanh lẹ, nhân lúc này dùng đoạn xích còn thừa của bộ trảo quấn lấy hai chân hắn, siết chặt lại, làm hắn mất đi thời cơ chạy trốn tốt nhất, kéo hắn tới trước mặt, nhân lúc hắn chưa chuẩn bị, giơ thuốc bột trong tay lên.
Mọi người: ? ? ?
"Đây là thuốc Tầm Thường Khách Lục chưởng quầy đưa cho trước khi đi." Tề Yến giải thích một câu.
Mọi người: "..."
Nhưng mà thuốc bột tràn ngập trong không khí, chính bọn họ cũng hít vào không ít.
Tề Yến lại lấy ra mấy viên thuốc giải chia cho mỗi người một viên, sau khi nuốt xuống, nội lực bị áp chế đã quay trở lại.
Mà hắc y nhân bị xiềng xích trói lại, hít vào đủ lượng thuốc bột, lại không có thuốc giải, hiển nhiên không thể giãy dụa tiếp.
Tề Yến lo lắng hắn tự sát, lại điểm huyệt đạo của hắn.
Hắc y nhân: "..."
"Trong lòng n.g.ự.c hắn có gì đó." Hàn Khiếu Phong cúi người xuống giật vạt áo của hắn ra, trong ánh mắt hoảng hốt không biết làm sao của hắc y nhân, lấy ra vài bức thư, giao cho Tề Yến.
Trên bức thư không có cái gì cả, Tề Yến lấy một bức thư trong số đó ra, mở ra nhìn một cái, bỗng sắc mặt đột biến.
Nàng lập tức đóng bức thư lại, cẩn thận để vào trong vạt áo, nhìn chung quanh, ánh mắt không dấu vết xẹt qua góc tường viện.
Thư sử đi cùng ôm thùng thư, trốn sau một thân cây.