Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:50:08
Lượt xem: 53
“Lỗ rồi, lỗ to rồi!” Lục Kiến Vi đau lòng đến mức không thể hô hấp: “Tốn nhiều tiền như vậy nhưng chỉ thu về được 35 đồng, bọn hắn nghèo đến vậy sao?”
Hệ thống an ủi nàng: “Dù sao cũng là tới đánh lén, không mang theo tiền cũng bình thường.”
“Ta có thể thua chứ tuyệt đối không chịu lỗ.” Lục Kiến Vi thần sắc lạnh lùng, quan sát mấy chục chấm xanh lá trên bản đồ: “Bọn họ mới xuất thủ chưa đến một phần ba người, hai phần ba còn lại ít nhất cũng có mấy tên không sợ chết.”
Huống hồ người tự tiện xông vào khách điếm cũng không chết, chỉ là bị trọng thương mà thôi.
Tiền tài động lòng người, vì tàng bảo đồ có người đến mạng sống cũng không cần.
Một tầng mây theo gió bay tới, như lụa mỏng bao quanh mặt trăng, ánh trăng trở nên ảm đạm đi mấy phần, đêm càng thêm tịch mịch.
Ngoại trừ đèn ở lầu ba và trước cửa khách điếm ra thì không còn ánh sáng nào khác.
Bên ngoài tường viện rốt cuộc có người lên tiếng.
“Còn tấn công không?”
Một câu nói nhẹ nhàng nháy mắt đánh tan mờ mịt, mấy chục người hồi thần tỉnh trí, bọn họ không thể không đánh mà lui, như thế quay về cũng không có mặt mũi báo cáo thượng cấp.
Nhưng cảnh tượng vừa rồi thật sự quá mức mãnh liệt khiến bọn họ không dám đối mặt, cả đám chần chừ không tiến lên.
“Rốt cuộc là quái vật từ đâu chui ra?” Có người đột nhiên hỏi câu này: “Lặng im không một tiếng động đánh bay mấy chục người, cho dù là võ sư cấp sáu cũng không làm được.”
“Đừng nói cấp sáu, đến cấp bảy cũng không được.”
“Vậy còn tấn công cái rắm?”
“Cho dù lợi hại thì cũng sẽ có giới hạn, hắn có thể đồng thời đánh bay mấy chục người, vậy trăm người thì sao?”
“Chẳng lẽ muốn liên thủ?”
Màn đêm đen kịt, ai cũng không biết ai, chỉ cần cùng nhau xông lên, nhân số nhiều, cho dù người nọ có lợi hại đến mấy cũng sẽ có một con cá lọt lưới.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bây giờ là lúc xem may mắn rồi.
Thực lực không đủ thì dùng vận khí bổ sung, cướp được người trước rồi tính.
Những người dẫn đầu trong đám xâm lấn bắt đầu hội họp sau đó đưa ra kế hoạch. Bọn họ còn lại 160 người, nếu cùng lúc tấn công bốn phương tám hướng khách điếm, chỉ cần không bị đánh lui thì sẽ có cơ hội.
Nghe nói lão bộc họ Trương kia chẳng qua chỉ mới cấp bốn đỉnh phong, tiểu tử họ Nhạc chỉ là một võ đồ căn bản không cần sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-70.html.]
Một đám cấp bốn và cấp ba cùng tấn công còn sợ đánh không lại một già một trẻ.
Đến lúc đó ai có thể bắt được người thì phải dựa vào thủ đoạn từng phe.
“Ta nghe nói Yến Phi Tàng cũng ở khách điếm, hắn là võ sư cấp sáu.”
“Sợ cái gì, Yến Phi Tàng là võ si, xưa nay không thích lo chuyện bao đồng, chúng ta tới lâu như vậy ngươi thấy hắn có hiện thân sao?”
“Không thích lo chuyện bao đồng? Hắn không phải rất thích cứu khốn phò nguy?”
“Việc của Bạch Hạc sơn trang chỉ dựa vào một mình hắn thì không được.”
“Cũng đúng.”
Kèn công kích vang lên, 160 người như sủi cáo bay vọt vào tường viện.
Người bị thương nằm trên mặt đất nhìn lên, bọn họ muốn ngăn cản nhưng lại không tiện giội nước lã vào đồng bọn.
Chỉ có tự mình trải nghiệm công lực sâu như biển kia mới có thể khắc sâu vào trong nhận thức, tòa khách điếm này rốt cuộc khủng bố đến mức nào.
Lục Kiến Vi mi mắt cong cong.
“Tiểu Khách, lần này ra tay nhẹ một chút, đừng đánh bọn hắn bay đi.”
Tiểu Khách: “Khinh thường ai vậy chứ.”
Đạo cụ công kích mở ra, toàn bộ người đang dùng khinh công lơ lửng giữa không trung đột nhiên cảm nhận được một cổ lực đạo cực kỳ uyên thâm, thân thể như rơi vào đầm lầy khổng lồ, không thể nhúc nhích tứ chi.
Vô số đôi tay đánh vào ngực, cơn đau phát ra, m.á.u tươi phun xối xả không ngừng, bọn họ như diều đứt dây ngã ầm ầm trên mặt đất.
Càng đáng sợ chính là, bọn họ không bị đánh bay ra khỏi tường viện mà lại bị giữ lại bên trong tường viện.
Khác hoàn toàn khi nãy!
Lục Kiến Vi lần này tăng lớn công kích, kẻ xâm lấn bị thương còn nặng hơn so với tưởng tượng, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể đứng dậy.
Nàng tốn hai mươi lượng từ hệ thống thương thành mua nhuyễn cân tán hiệu quả cao, chỉ cần một ít là có thể làm cho võ giả dưới cấp bốn toàn thân xụi lơ, mất đi năng lực vận động.
Mây mù tan đi, ánh trăng sáng tỏ vùng hoang dã.
Không có người lên tiếng, không có người gào thét, chỉ có một tiếng quạ đen từ nơi xa truyền đến.
Trong và ngoài tường viện đều hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Người ngoài tường viện chỉ nhìn thấy 160 người dưới uy áp vô hình như chim bị bẻ gãy hai cánh, đồng thời rơi xuống bên trong khách điếm.